Trần Thực thần sắc như thường, tai lại khẽ động.  

             Tuy không còn Thần Thai, nhưng thính lực của hắn rất tốt, hai người này nói chuyện tuy nhỏ, nhưng không thể qua tai hắn được.  

             "Bọn chúng muốn hại ta và thôn dân, xem ra bọn chúng là kẻ chủ mưu, theo lời Phu Tử dạy, phải nhổ cỏ tận gốc, chớ để lại mầm mống."  

             Trần Thực thầm nghĩ: "Chắc chắn ta đánh không lại bọn chúng, Phu Tử dạy rằng, quân tử bất ngữ quái lực loạn thần, sức mạnh hiện tại của ta còn chưa đủ để gọi là quái lực, không thể khuất phục quỷ thần, chi bằng mượn dao giết người. Lời dạy của Phu Tử, quả nhiên chỗ nào cũng là triết lý nhân sinh!"(tử bất ngữ quái lực loạn thần - nghĩa gốc: người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái)  

             Lòng khâm phục của hắn đối với Phu Tử lại càng thêm sâu sắc.  

             Trần Thực lặng lẽ đi chậm lại, ra hiệu cho mọi người theo sau.  

             Nữ tử áo tím cùng đám người đi theo hắn, nhìn phía trước bìa rừng, hơn mười đứa trẻ cao chừng một thước đang chơi đùa bên bờ suối.  

             Mấy đứa trẻ này ngũ quan đầy đủ, tay chân lành lặn, áo xanh, da trắng, giống như người thật.  

             Bọn chúng chạm vào nhau phát ra tiếng đồ sứ lanh lảnh, chứng tỏ chúng không phải người.  

             Những con búp bê sứ nô đùa bên bờ suối, té nước bắt cá, vui vẻ vô cùng.  

             Lời chúng nói cũng rất kỳ quái, không phải tiếng người, ú ớ, không rõ nghĩa, nhưng lũ búp bê sứ đều hiểu nhau, thỉnh thoảng lại cười ha hả, vui vẻ lạ thường.  

             Nữ tử áo tím cùng đám người đi đến sau lưng Trần Thực, thấy vậy, kích động không thôi, thấp giọng nói: "Đây chắc chắn là đồ sứ chôn theo trong lăng mộ Chân Vương thành tinh, chỉ cần đi theo bọn chúng, ắt sẽ tìm được lăng mộ Chân Vương!"  

             Trần Thực bước lên một bước, giẫm gãy cành cây khô trên đất, một con búp bê sứ phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn quanh, thấy Trần Thực, bèn kêu lên một tiếng, thanh âm bén nhọn như chim oanh vàng.  

             Những con búp bê sứ khác thấy Trần Thực đều biến sắc, mặt mày như có thâm thù đại hận, xắn tay áo, hùng hổ xông đến, chẳng biết thù hận điều gì.  

             Lúc này, đám búp bê sứ mới thấy nữ tử áo tím cùng những người lạ mặt, không khỏi kinh hãi thất thanh, lũ lượt chui vào bụi cỏ ven suối.  

             Trong bụi cỏ vang lên tiếng mắng chửi líu lo, chắc lũ búp bê sứ đang mắng nhiếc Trần Thực đánh không lại chúng, thế mà còn dám gọi người đến giúp.  

             Phương Hạc cùng mọi người vội vàng tiến lên, vén bụi cỏ lần theo dấu vết đuổi theo, chỉ thấy núi non xanh ngắt một màu, cây cối cao vút, rừng rậm u ám mênh mông, không phân biệt nổi phương hướng.  

             Lũ búp bê sứ chạy rất nhanh, luồn lách giữa rừng cây bụi cỏ, khiến cho đám người truy đuổi phải vất vả, chẳng mấy chốc đã mất dấu chúng.  

             Nữ tử áo tím bỗng nhiên sáng mắt lên, thấp giọng: "Đi theo Thành Thực!"  

             Mọi người lúc này mới chú ý, Trần Thực lại có thể đi lại nhẹ nhàng như chim bay trong rừng, dễ dàng đuổi theo lũ búp bê sứ.  

             Mọi người muốn đuổi theo lũ búp bê sứ rất khó, nhưng Trần Thực là mục tiêu lớn hơn, lại dễ dàng lần theo, bèn cùng nhau bám sát Trần Thực, dần dần tiến sâu vào trong rừng.  

             Cây cối càng lúc càng rậm rạp um tùm, mặt đất chỉ còn lác đác vài tia nắng le lói rọi xuống.  

             Mọi người đuổi theo không biết bao xa, Trần Thực phía trước bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi.  

             Mọi người đuổi tới, chợt thấy cây cối bốn phía nhanh chóng sinh trưởng, trở nên cao lớn vút tầm mắt, tựa như những cây cột chống trời khổng lồ, xanh um tùm, che kín cả bầu trời!  

             Thậm chí cỏ dại cũng trở nên to lớn như cây cối, từng tảng đá biến thành núi đồi, dòng suối nhỏ hóa thành sông lớn cuồn cuộn sóng dào.  

             Đang lúc kinh hãi, bỗng nghe có người kêu lên: "Không phải cây cỏ biến lớn, mà là chúng ta bị thu nhỏ!"  

             Nữ tử áo tím cùng mọi người hoảng sợ tột cùng, nhìn nhau, thấy thân hình từ người trưởng thành, bỗng chốc co rút lại chỉ còn chưa đầy một thước!  

             Nữ tử áo tím nhìn làn da của mình, không khỏi run rẩy.  

             Một lúc sau, nàng ta lấy hết can đảm, gõ nhẹ lên cánh tay, phát ra âm thanh va chạm trong trẻo của đồ sứ.  

             Nàng ta suýt nữa thì ngất đi.  

             Hóa ra nàng ta đã biến thành một con búp bê sứ!  

             Nữ tử áo tím nhìn sang những người khác, đám cẩm y vệ theo hầu cũng đều biến thành từng con búp bê sứ!  

             "Lĩnh vực quỷ thần! Chúng ta đã lạc vào một lĩnh vực quỷ thần! Đúng rồi! Thành Thực!"  

             Nữ tử áo tím như vớ được cọc cứu mạng, "Thành Thực từng đến đây, chắc chắn hắn biết chuyện gì đã xảy ra... khoan đã!"  

             Sắc mặt nàng ta tái nhợt: "Nếu Tiểu Thành Thực đã từng đến đây, biết rằng bước vào nơi này sẽ biến thành búp bê sứ, vì sao còn dẫn chúng ta đến? Thành Thực... có thật sự thành thật như vẻ bề ngoài hay không?"  

             
 

Advertisement
';
Advertisement