๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

"Trang bà bà, người có biết miếu Sơn Quân không?" Trần Thực suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Biết chứ. Chính là nơi ngươi đến mấy hôm nay. Cách đây không lâu nó cùng với ngọn núi kia trồi lên từ dưới lòng đất, chỉ trong một đêm đã cao lớn như vậy, lớn nhanh hơn ta nhiều."

Nói đến đây, Trang bà bà lộ vẻ hâm mộ.

Bà lớn lên khá chậm.

Trần Thực sực tỉnh, cười nói: "Miếu Sơn Quân từ dưới đất trồi lên chứng tỏ trước kia nó vốn ở chỗ này, chẳng qua sau đó bị chìm xuống lòng đất. Vậy bà bà có từng thấy miếu Sơn Quân lúc đó không?"

Trang bà bà cẩn thận hồi tưởng, lắc đầu: "Chưa từng. Từ khi ta có ký ức nơi đó vẫn luôn là một vùng đất bằng phẳng, mãi đến cách đây không lâu mới xuất hiện ngọn núi."

Trần Thực giật nảy mình.

Trang bà bà là cái cây lớn nhất hắn từng thấy, chỉ sợ đã có niên đại đến nghìn năm.

Có điều, Trang bà bà chỉ là một cành cây mới sinh ra từ gốc cây sau khi bản thể đã chết!

Bản thể của bà bà còn cổ xưa hơn!

Chẳng phải điều này có nghĩa là miếu Sơn Quân bị chìm dưới lòng đất là chuyện xảy ra từ trước khi Trang bà bà được sinh ra?

Vậy rốt cuộc chuyện này đã xảy ra từ bao lâu rồi?

“Bản thể của ta, chắc là bị hủy hoại từ sáu nghìn năm trước."

Trang bà bà trầm ngâm, "Chắc ta là mọc ra thân thể vào sáu nghìn năm trước.”

Trần Thực vội vàng hỏi: "Bà bà có còn ký ức nào trước khi bản thể bị hủy hoại hay không?"

Lần đầu tiên Trang bà bà gặp phải câu hỏi này, cố gắng hồi tưởng, đột nhiên sắc mặt khẽ biến, lộ vẻ sợ hãi, thân thể không khỏi run rẩy, giọng nói khàn khàn: "Lửa! Rất nhiều sét! Chúng đã chặt đứt thân thể của ta! Chúng thiêu rụi ta!"

Thân thể bà run rẩy, co rúm lại trong góc, bất lực như một đứa trẻ.

Trần Thực vội vàng tiến lên an ủi.

“Đến Trang bà bà còn sợ hãi như vậy, xem ra biến cố sáu ngàn năm trước không phải chuyện nhỏ. Chuyện này có liên quan đến việc miếu Sơn Quân bị chìm xuống lòng đất hay không?"

Trần Thực suy tư, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ vấn đề này ra sau đầu, "Ta chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, bận tâm đến chuyện của người lớn làm gì?"



Quả thật dược lực của Tham Quả thật rất mạnh, không hổ là thần dược có thể cứu sống người chết, nhưng sau khi Trần Thực ăn những quả Tham Quả này chưa được nửa ngày đã lại thấy đói.

"Dược lực của Tham Quả tuy mạnh hơn thuốc của gia gia, nhưng cũng có hạn." Trần Thực thầm nghĩ.

Hai ngày sau, nhà lão Trần bị ăn đến khánh kiệt, Hoàng Pha thôn cũng bị ăn sạch bách.

Ngay cả Sa bà bà ở thôn Cương Tử cũng bị Trần Thực ăn đến nỗi không còn gì để nấu nướng.

Mấy ngày nay, ánh mắt Sa bà bà nhìn Trần Thực không còn là ánh mắt nhìn đứa con trai ngoan ngoãn nữa, mà là nhìn một tên nghiệt chủng đến đòi nợ.

“Nếu còn tiếp tục ăn uống như thế này, dân làng sẽ chết đói cùng ta."

Trần Thực tự kiểm điểm bản thân, không thể ngồi im chờ chết, phải để cho hoa màu lớn lên một chút mới có thể thu hoạch vụ sau, vì vậy quyết định vào núi săn bắn.

Con rắn đen khổng lồ nằm trên đỉnh một ngọn núi của Càn Dương Sơn, nhìn về phía xa. Vừa mới có một trận mưa xuống, lúc này mây tan sương tản, đúng là thời tiết tốt.

Nó thở ra một hơi, mây lại bị gió thổi tan.

Đột nhiên, trong sơn cốc đất rung núi chuyển, một con mãnh thú to lớn như ngọn núi nhỏ xông ra từ trong rừng.

Đó là một con Phong Hi.

Lợn rừng sống qua năm mươi năm, nặng đến tám trăm cân, được gọi là Hi, đã có thể coi là linh thú.

Hi đầu to thân nhỏ, sức mạnh kinh người, cho dù là trâu rừng cũng có thể bị húc bay.

Mà Phong Hi là lợn rừng sống hơn trăm năm, đầu chiếm hai phần ba cơ thể, lông cứng như sắt thép, răng nanh như ngà voi, có thể khai sơn phá thạch, sức mạnh vô địch.

Con Phong Hi xông ra từ trong rừng tuy không tính là quá lớn, vai cao chín thước, cao hơn hai thước so với người trưởng thành, răng nanh cũng dài hơn hai thước, to như cánh tay, có thể dễ dàng nhấc bổng những tảng đá nặng ngàn cân, húc đổ những cây đại thụ.

Thế nhưng trước mặt con Phong Hi này lại có một bóng người nhỏ bé, hai tay nắm lấy hai chiếc răng nanh của nó, không ngờ lại đang so đấu lực lượng với con Phong Hi!

Bóng người này chính là Trần Thực, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương nhưng sức mạnh lại lớn đến kinh người, chỉ là cái đầu thật sự quá nhỏ bé so với Phong Hi thì.

Một người một heo so đấu lực lượng, Trần Thực bị Phong Hi đẩy lùi về phía sau, không phải hắn không đủ sức, mà là vì chỉ có hai chân, mặt đất không chịu nổi lực lượng truyền đến từ hai chân của hắn, bị đẩy lùi về phía sau.

“Nói về sức mạnh, ngươi không bằng ta!"

Trần Thực hét lớn, hai tay vận sức, bẻ gãy hai chiếc răng nanh to lớn của Phong Hi, eo dùng lực, ầm vang một tiếng, quật ngã con mãnh thú khổng lồ này xuống đất!



Phong Hi muốn xoay người đứng dậy, Trần Thực bộc phát lực lượng, ghì chặt đầu nó, đấm vài quyền đập vỡ sọ Phong Hi!

Phong Hi giãy giụa vài cái rồi bất động.

Trần Thực vác Phong Hi như vác một ngọn núi thịt, chạy như bay về phía dòng suối gần đó, sợ rằng nếu đi chậm một chút bản thân sẽ chết đói.

Con rắn khổng lồ như ngọn núi đen nằm xa xa quan sát, nhìn Trần Thực đang bận rộn bên bờ suối.

Nó không can thiệp vào những chuyện này.

Vật cạnh tranh trời lựa chọn, nó cũng từng có thời đại săn bắt, cũng từng săn giết những linh thú khác.

Nó đang quan sát Trần Thực.

Bên bờ suối, Trần Thực cẩn thận rửa sạch sẽ con linh thú Phong Hi, sau đó phân loại tỉ mỉ: sườn nhỏ, sườn lớn, thịt eo, thịt vai, xương sườn, tai, đầu, khuỷu chân, móng giò...

Hắn lại chặt vài gốc đại thụ, chỗ nào thích hợp để nướng thì dựng lên nướng, chỗ nào thích hợp để hầm thì cho vào nồi lớn nấu.

—— Hắn chuyển cả cái nồi nấu thuốc của nhà lão Trần đến đây.

Thịt mỡ trên người Phong Hi được hắn gác lên trên gỗ thông nướng, mỡ chảy ra vàng ruộm, rắc thêm chút muối thô lên trên miếng sườn nướng.

"Hắn còn ăn nhiều hơn cả ta năm đó." Con rắn đen khổng lồ thầm nghĩ.

Nó tiếp tục quan sát Trần Thực, chỉ thấy Trần Thực đang phết dầu lên miếng sườn nướng, miếng sườn nướng đầu tiên to bằng cái bàn đã chín.

Phong Hi tuy là linh thú nhưng có mùi hôi, thịt dai, ăn rất tốn sức.

May mắn thay, những ngày này Trần Thực rèn luyện thân thể, răng càng ngày càng chắc khỏe, ăn cũng không khó.

Đặc biệt là phần nướng giòn, không còn mùi hôi, cắn một miếng là giòn tan trong miệng, mỡ bên trong tan chảy, thấm vào đầu lưỡi, kích thích vị giác, khiến người ta ăn rất ngon miệng.

Linh lực trong máu thịt vào bụng là lập tức bộc phát, hóa thành dưỡng chất nuôi dưỡng ngũ tạng của Trần Thực, cảm giác đói bụng lập tức giảm đi rất nhiều.

Con rắn đen khổng lồ nhìn thấy cảnh tượng này, ba nghìn năm qua chỉ ăn gió uống sương, lúc này lại cảm thấy có phần đói bụng.

Một lúc sau, con rắn khổng lồ nhìn thấy Trần Thực bê chân sau của Phong Hi, đi về phía mình.

Cái chân sau này đã được nướng chín vàng ruộm, Trần Thực sợ nó quá to khó nướng chín đều, nên đã khứa trên đó vào đường thật sâu trên đó, xát muối hột, nhồi đầy lá thơm của các loại thảo mộc, ướp gia vị đầy đủ.

Con rắn đen khổng lồ như ngọn núi nhỏ ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ chân sau Phong Hi, ba nghìn năm ăn gió uống sương, lúc này lại cảm thấy có phần thèm thuồng.
Advertisement
';
Advertisement