๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Trần Thực đặt rương sách xuống, cắm ba nén hương vào lư hương trong miếu, sau đó mới vận chuyển Tam Quang Chính Khí quyết, bước theo tinh tú Bắc Đẩu thất tinh, chậm rãi đi lại trong điện.

Trong lúc vô tình, lực lượng bất phàm trong miếu lại trở nên sống động, ánh sáng dần trở lại, chỉ có điều từ mái nhà không phải chiếu xuống ánh mặt trời, mà là ánh trăng bàng bạc.

Hắc Oa nằm rạp trên đất, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong miếu, chỉ thấy một vầng trăng non treo lơ lửng, điểm xuyết những vì sao lấp lánh, tựa như dải ngân hà.

Vầng trăng non kia không giống vầng trăng thường thấy vào ban đêm.

Vầng trăng của nơi này là con mắt dọc của Chân Thần, Chân Thần có hai mí mắt, hai mí mắt đồng thời khép kín, bởi vậy vầng trăng mới có hình lá liễu.

Mà nguyệt nha nhìn thấy trong miếu, lại giống như hàng mi cong cong của nữ hài, lại giống như ánh mắt thiếu nữ khi cười, mê người mà tĩnh lặng.

Cảnh tượng này khiến con chó ngây người.

Sau đầu Trần Thực, Thần Đàn hiện lên, thần quang mờ mịt, rất lâu không tan.

Thần Đàn của hắn ngày càng vững chắc, mặc dù không có Thần Thai, nhưng giờ phút này lại có chân khí chảy trong cơ thể, không ngừng bắn ra theo Bắc Đẩu tinh quang, dung luyện vào trong thân thể.

Bắc Đẩu Thất Luyện đang nhanh chóng tôi luyện thân thể hắn, khiến hắn không ngừng tinh tiến đến cảnh giới Ngũ Tạng Toàn Chân và Luyện Cốt Phạt Tủy!

Với tốc độ này, chỉ vài ngày nữa, hắn có thể luyện thành Ngũ Tạng Toàn Chân và Luyện Cốt Phạt Tủy!

Đến lúc đó, chính là Thánh Thai Chi Thể!

Tu thành Thánh Thai Chi Thể, thân thể của hắn có thể sánh ngang Thần Thai!

Trần Thực tu luyện mệt mỏi bèn ngừng lại, nằm xuống trong miếu, hai tay gối đầu, nhìn bầu trời sao dị vực trong miếu, không khỏi xuất thần.

"Túy hậu bất tri thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà. Một phiến thiên địa khác, rốt cuộc là nơi nào? Khi nào ta mới có thể tự mình đến đó xem một chút?" Trong lòng hắn mơ màng. (Trích trong bài thơ “Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ” của Đường Ôn Như.

Bản dịch thivien: Say rồi chẳng biết trời trong nước, Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh

Bên ngoài Kính Hồ sơn trang, một con quỷ gầy gò, cao lớn cầm theo một chiếc đèn lồng chậm rãi đi tới, ánh sáng của đèn lồng chiếu xuống mặt đất tạo thành một quầng sáng tròn, một bóng người màu đỏ đi lại trong quầng sáng ấy.

Rốt cuộc Kim Hồng Anh của Thần Cơ doanh cũng tìm được nơi hạ lạc của Tiêu Vương Tôn.

"Không ngờ trong núi sâu này, lại có một tòa sơn trang yên tĩnh như thế. Tiêu Vương Tôn, ngươi trốn ở đây, chẳng lẽ tưởng thiếp thân tìm không ra sao?"



Kim Hồng Anh cười dài nói: "Ngươi xuất kiếm chém chết Đề Đốc nội thần của Thần Cơ doanh, quả nhiên là tiền bối của Thần Cơ doanh. Nhưng chiêu kiếm ấy cũng đã vạch trần ngươi chỉ là miệng cọp gan thỏ."

Trong sơn trang chỉ có những cỗ quan tài, lớn nhỏ khác nhau, được đặt dưới những gốc cổ thụ, vô cùng yên tĩnh, không một ai đáp lại nàng.

Kim Hồng Anh không chút sợ hãi, nhấc chân bước qua bậc cửa, tiến vào sơn trang, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến, cảnh giác nhìn về phía những cỗ quan tài trong sơn trang.

Trong sơn trang này, số lượng quan tài không nhiều, chỉ bằng với số cây cối.

Ngoại trừ quan tài của Trần Thực là một cỗ quan tài gỗ mỏng, những thứ khác đều được gọi là quách, cực kỳ nặng nề và xa hoa.

Nàng ta vừa đi vào sơn trang một bước đã cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn từ những cỗ quan tài này truyền đến!

"Giả thần giả quỷ!"

Kim Hồng Anh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục bước về phía trước một bước.

Bước thứ hai vừa đặt xuống, áp lực đột nhiên tăng mạnh!

Những cỗ quan tài trong tầm mắt cô nàng trở nên càng lúc càng lớn, toàn bộ thế giới trong tầm mắt nàng như bị vặn vẹo, xoay tròn!

Sắc mặt Kim Hồng Anh dần dần đỏ lên, lại cất bước về phía trước.

Bước này vừa ra, thân thể mềm mại của nàng run rẩy, con quỷ cao gầy xách đèn lồng phía sau bỗng nhiên nổ tung, hóa thành khói xanh tiêu tán, chết oan chết uổng!

Lỗ mũi Kim Hồng Anh nóng lên, hai dòng máu tươi chảy xuống, rơi trên bộ ngực trắng trẻo nõn nà, chảy dọc xuống.

"Phụt..."

Nàng rốt cuộc không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi, không dám dừng lại nữa, xoay người bỏ chạy.

Nàng vừa ra khỏi sơn trang, đột nhiên áo đỏ cuốn lên, hóa thành một vệt đỏ bay đi.

Một lát sau, bên ngoài lại có tiếng xé gió vang lên, vệt đỏ kia lại bay trở về, bên ngoài trang vang lên tiếng cười của Kim Hồng Anh: "Tiêu Vương Tôn, ta đột nhiên nhớ ra, nếu người sống không thể vào sơn trang, vậy nếu không phải người sống thì sao?"

Chỉ thấy dưới ánh trăng, hai người tí hon bằng giấy trắng như tuyết từ ngoài đi vào.

Đó là những người tí hon được cắt bằng giấy, có tứ chi và đầu, chỉ cao bằng bàn tay, bước đi lạch bạch, trông thật ngốc nghếch.



Chúng bước qua bậc cửa, đi vào sơn trang, vừa đi vừa thì thầm, nói những lời mà không ai hiểu được.

Hai người tí hon bằng giấy lấy từ phía sau ra hai thanh kiếm giấy, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói gì.

Đột nhiên, hai người tí hon tăng tốc, xông thẳng đến quan tài của Tiêu Vương Tôn, sau đó đột nhiên nhảy lên, kiếm giấy trong tay đâm thẳng về phía quan tài.

Thanh kiếm nhỏ đang xoay quanh quan tài lập tức bay ra, va chạm với một thanh kiếm giấy trong số đó, không ngờ lại bắn ra tia lửa!

Uy lực từ thanh kiếm giấy kia cực lớn, khiến thanh kiếm nhỏ phải liên tục lùi về phía sau.

Thanh kiếm này là một trong hai thanh kiếm của Tiêu Vương Tôn, tên là Bá Lao.

Bá Lao kiếm bảo vệ quan tài, chặn một người tí hon khác, vừa mới tiếp được, đã thấy người tí hon thứ nhất nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó bật dậy, tốc độ cực nhanh, vung kiếm tấn công.

Hai người tí hon lúc trái lúc phải, lúc trước lúc sau, kiếm giấy bay lượn, lại khiến Bá Lao kiếm phải chống đỡ vất vả, không kịp trở tay.

Đột nhiên, tốc độ của Bá Lao kiếm tăng mạnh, một người tí hon bị kiếm đâm xuyên!

Người tí hon còn lại nhảy lên, "Keng" một tiếng hất văng Bá Lao kiếm, cứu người tí hon kia.

Bá Lao kiếm liên tục đâm tới, như thể một vị kiếm khách vô hình đang cầm kiếm tấn công, hai người tí hon lập tức cảm thấy áp lực, người tí hon bị thương không chống đỡ nổi, lại trúng một kiếm, bị Bá Lao kiếm chém thành hai nửa, ngã xuống đất.

Bá Lao kiếm đang định tấn công người tí hon còn lại, thì thấy người tí hon kia quỳ xuống đất, làm động tác gào khóc trước thi thể đồng bạn.

Người tí hon chỉ còn lại nửa người run rẩy đưa tay ra, nắm lấy tay đồng bạn, ngẩng đầu lên như muốn nói gì đó, nhưng đầu lại gục xuống, tắt thở.

Người tí hon kia làm động tác gào khóc thảm thiết, đấm ngực, sau đó quay đầu lại, hung dữ nhìn chằm chằm Bá Lao kiếm.

Người tí hon kia nhảy lên, lao đến với tốc độ còn nhanh hơn, thế nhưng tốc độ của Bá Lao kiếm lại càng nhanh chóng, kiếm chiêu không rời khỏi trước ngực và sau lưng người tí hon.

Người tí hon kia chỉ đỡ được vài chiêu là không chống được nữa, ngực liên tiếp trúng ba kiếm, ngã xuống đất.

Người tí hon kia biết rõ tính mạng khó giữ, bò trên mặt đất về phía đồng bọn, gian nan vươn tay, muốn nắm lấy tay đồng bọn.

Bá Lao kiếm bay lên chém người tí hon thành hai nửa, người tí hon kia ngẩng đầu lên, cố gắng vươn tay phải nhưng rồi lại bất lực buông xuống, cuối cùng cũng tắt thở.

Bá Lao kiếm thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên nhìn thấy mười mấy người tí hon bằng giấy đang trèo qua bậc cửa sơn trang, những người tí hon này cũng giống như những người tí hon trước đó, bước đi lạch bạch, trông vô cùng ngốc nghếch đáng yêu.

Có người tí hon lấy từ phía sau ra những khẩu súng kíp, hỏa pháo bằng giấy, còn có người tí hon đứng bên cạnh không ngừng hô hào giống như đang chỉ huy, rõ ràng đang chuẩn bị tấn công sơn trang này.
Advertisement
';
Advertisement