Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Chương 1067

Còn bên Uông Nghĩa và La Võ, bởi vì ở xa Bắc Đông nên muốn về cũng mất một chút thời gian. Có lẽ vừa nhận được tin cũng đã lên đường về ngay chứ chẳng kịp báo cho những thế lực còn lại ở Bắc Đông tới cứu Trương Thiên Sơn.

Thế nên, tình hình bây giờ vẫn có lợi cho Tạ Kiến An. Dẫu sao, Uông Nghĩa và La Võ phải mất một khoảng thời gian nữa mới về được. Kế hoạch của họ vẫn có thể tiến hành một cách thuận lợi, chỉ là hơi gấp gáp thôi.

Cũng may lần này, Tạ Kiến An đã cẩn thận hơn, bắt tay với một số thế lực ở xung quanh thành phố. Có họ giúp, tin rằng đến lúc đó sẽ đối phó được với đám Uông Nghĩa và La Võ vừa vội vàng trở về.

Mà trước mắt, đương nhiên Tạ Kiến An không hy vọng chuyện này bị truyền ra, ngay cả mấy thế lực nhỏ kia cũng không dám cho biết, huống chi là một nhân vật như Lâm Hàn.

Tạ Kiến An biết rằng Lâm Hàn là người đứng đầu thế lực vùng Hoa Đông, dưới trướng có vô số cao thủ.

Nếu để Lâm Hàn biết, với mối quan hệ giữa anh và Trương Thiên Sơn, anh chắc chắn sẽ đến cứu ông ta. Vậy thì kế hoạch của Tạ Kiến Anh sẽ coi như phá sản.

Mà đợi thêm một thời gian ngắn nữa, khi bản thân Tạ Kiến An nắm giữ toàn bộ thế lực vùng Bắc Đông, thay thế vị trí của Trương Thiên. Tạ Kiến An tin rằng dù lúc ấy Lâm Hàn có biết tình hình bên này, cũng sẽ vì lợi ích mà không động đến ông ta. Cho dù có không màng lợi ích tìm tới ông ta báo thù cho Trương Thiên Sơn, Tạ Kiến An cũng tin rằng lúc đó mình đã leo lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông thì chẳng cần phải sợ Lâm Hàn nữa.

Còn giờ, điều duy nhất Tạ Kiến An phải làm chính là cố gắng ém tin này đi, đừng để những thế lực có thể ra tay giúp đỡ Trương Thiên Sơn biết được tình ở đây. Sau đó, ông ta chỉ cần tranh thủ thời gian thực thi kế hoạch và hoàn thành nó.

Lâm Hàn ở đầu dây bên kia nghe thấy lời ấy của Tạ Kiến An thì có chút nghi ngờ, cứ thấy là lạ, nhưng không nghĩ nhiều. Dù sao, lần trước Trương Thiên Sơn đã nói có chuyện quan trọng cần xử lý, có vẻ khá bận rộn, vẫn không nghe điện thoại của anh. Lần này cũng y như vậy, nên Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều nữa.

“Không có gì, chỉ là Tạ Kiến Bình mà Trương Thiên Sơn cử tới hợp tác với tôi không làm theo quy tắc. Rõ ràng đã bảo không kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám, vậy mà giờ lại dám giấu tôi làm chuyện này. Hôm nay, còn cài bom lên xe vợ tôi chuẩn bị dọa dẫm cô ấy nữa”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Tạ Kiến An nghe vậy liền biến sắc, thầm rủa tên Tạ Kiến Bình này làm việc không đáng tin gì hết.

Nếu là việc khác, Tạ Kiến An chắc chắn sẽ nghe theo Lâm Hàn, cố gắng không để anh nhận ra sự bất thường.

Nhưng chuyện này thì hiển nhiên Tạ Kiến An không thể làm thế, dù sao nếu bên Tạ Kiến Bình không thể kiếm lời nhờ vùng xám thì chẳng thể mang một số lợi nhuận khổng lồ về. Bên ông ta cũng sẽ không dàn xếp ổn thỏa được các thế lực ở Bắc Đông, từ đó khó mà ngôi lên vị trí Đại bàng núi được.

Suy cho cùng, Tạ Kiến An không thể nào giải quyết hết những thế lực dưới tay Trương Thiên Sơn được, vả lại, ông ta cũng không có năng lực ấy. Vì vậy, chỉ có thể đối phó những tay trung thành trước, bộ phận còn lại thì đành nghĩ cách mượn sức hoặc thu về dưới trướng mình.

Cuộc làm ăn các mặt hàng trong vùng xám bên Tạ Kiến Bình sẽ mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ, nó chắc chắn sẽ trở thành cách tốt nhất để mượn sức các thế lực kia.

Trương Thiên Sơn ở gần đó nghe thấy là Lâm Hàn gọi tới thì muốn mở miệng nói chuyện khiến anh nhận ra sự bất thường bên này, nhưng lại bị đàn em của Tạ Kiến An bịt chặt miệng không thể phát ra âm thanh nào. Ông ta chỉ có thể kêu lên “Ưm ưm”, nhưng khoảng cách khá xa nên Lâm Hàn không nghe thấy được.

Tạ Kiến An thấy phản ứng ấy của Trương Thiên Sơn thì vội vàng rời khỏi đại sảnh, đề phòng Lâm Hàn nghe thấy giọng của Trương Thiên Sơn, khiến anh nhận ra chút gì đó bất thường. Lúc đó thì hỏng chuyện rồi.

Mấy tên đàn em của Tạ Kiến An thấy ông ta rời khỏi đại sảnh thì lập tức điên cuồng đấm đánh Trương Thiên Sơn.

“Ngoan ngoãn một chút, giờ mày đã không còn là Đại bàng núi, bọn tao đếch sợ mày đâu. Nếu còn dám quấy rầy đến chuyện tốt của đại ca Tạ thì bọn tao sẽ cho mày nếm mùi đau khổ!”, một tên đàn em của Tạ Kiến An hung hăng nói.

Trương Thiên Sơn thấy Tạ Kiến An đã rời khỏi đại sảnh, thì biết giờ mình có kêu gào kiểu gì cũng không thể khiến Lâm Hàn nghe được, chỉ có thể bất lực dừng lại.

Tức thì, Trương Thiên Sơn cũng đành bó tay, âm thầm cầu nguyện cho Lâm Hàn phát hiện ra có gì đó là lạ sớm một chút để tới cứu mình. Uông Nghĩa và La Võ cách quá xa, giờ chỉ Lâm Hàn mới có thực lực và bằng lòng mạo hiểm tới giúp ông ta.

Nhưng Trương Thiên Sơn cũng biết, Lâm Hàn khó mà phát hiện sự bất thường ở nơi này. Dù sao chỉ dựa vào một cú điện thoại là không thể, thế nên ông ta chỉ cầu La Văn thông minh một chút nghĩ tới chuyện chạy đến thành phố Đông Hải báo cho Lâm Hàn. Lúc đó, ông ta mới có thể được cứu.

Bấy giờ, Trương Thiên Sơn cũng không phải đang nghĩ mình cần bảo vệ mạng sống, mà là muôn ngàn lần không được để cho kế hoạch của Tạ Kiến An thành công.

Đến lúc này thì Trương Thiên Sơn đã thấy rõ bộ mặt kinh tởm của Tạ Kiến An.

Vì lợi ích có thể bất chấp mọi thủ đoạn mà không quan tâm đến bất kỳ đạo nghĩa nào.

Advertisement
';
Advertisement