Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Chương 1121

Hơn nữa, sau khi Lâm Hàn thống nhất các thế lực trong vùng xám. Đầu tiên, anh không chịu kinh doanh phi pháp nên chẳng thể lôi kéo nhiều cao thủ, thứ hai, anh cũng không chịu tiếp nhận một số cao thủ lúc trước, mà vẫn cứng đầu sử dụng người của mình.

Những thế lực vùng xám khác muốn làm việc cho Lâm Hàn thì phải trả một cái giá đắt, còn phải vượt qua vô số kiểm tra. Vì thế mà có rất nhiều người muốn đi theo Lâm Hàn, nhưng đều không đạt tiêu chuẩn.

Kể từ đó, cũng dẫn tới việc sau khi Lâm Hàn thống nhất thế lực vùng xám ở Hoa Đông, lại không làm ăn phi pháp kiếm món hời lớn, cũng không tiếp nhận các thế lực khác mở rộng sức mạnh của mình.

Trong mắt vài tên phụ trách các thế lực có mặt ở đây, cách làm ấy quả thật là hết sức ngây thơ và ngu ngốc.

Đương nhiên họ cũng hiểu được việc tùy tiện tiếp nhận các thế lực trong vùng xám sẽ khiến cho thực lực mỗi người dưới trướng không đồng đều, và có rất nhiều người không phải thật lòng đi theo mình.

Còn Lâm Hàn làm vậy, đơn giản chỉ là muốn người đi theo mình đều đáng tin, có thể tin tưởng được. Nhưng cứ thế thì thực lực của anh sẽ tăng lên rất chậm.

Ở trong mắt họ, cách làm ấy thật sự là ngu hết phần thiên hạ.

Lần này, Lâm Hàn đến giải cứu Trương Thiên Sơn, đa số người ngồi đây đều không cho rằng anh có thể dẫn theo bao nhiêu cao thủ có thực lực mạnh cả.

“Đại ca Tạ nói đúng, tôi không tin tên Lâm Hàn kia có thể dẫn theo bao nhiêu cao thủ, cậu ta lấy đâu ra cái vốn đó chứ?”

“Đúng vậy, chúng ta không thể tự mình dọa mình trước khi chiến đấu được, vậy thì trái lại sẽ tạo cơ hội cho Lâm Hàn”.

“Từ những hành động trước đó của tên Lâm Hàn kia, thì cậu ta quả thật hết sức ngây thơ. Có lẽ lần này cũng là không biết suy tính, cho rằng nhiều người hơn chúng ta là được? Nhưng bên ta lại toàn là cao thủ, 300 người bên ta khác xa với 300 người bên cậu ta”.

“Mọi người vừa nói thế, tự dưng tôi cũng thấy tên Lâm Hàn kia ngây thơ ghê, ha ha!”

Vài tên phụ trách đều sôi nổi bàn tán.

Một số người còn lại, tuy vẫn có hơi khó hiểu, nhưng nghe thấy mấy người kia nói vậy, cũng dần yên tâm, không nghĩ nhiều nữa.

Tạ Kiến An thấy thế, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lừa bọn họ tiếp tục cử toàn bộ cao thủ ra để đối phó Lâm Hàn thì ông ta mới có phần thắng.

Còn sau khi họ xông lên, phát hiện bên Lâm Hàn đều là cao thủ thì lại không liên quan đến Tạ Kiến An. Dù sao, lúc đó cũng đã đâm lao rồi, thì phải theo lao chứ chẳng thể nào lùi lại được nữa. Lùi lại có khi còn nguy hiểm hơn, chỉ có chiến đấu đến cùng mới có cơ hội sống sót.

Về chuyện sẽ tổn thất nặng nề gì đó, Tạ Kiến An cũng chẳng quan tâm. Xét cho cùng, những cao thủ kia đâu phải là người của ông ta, có chết hay bị thương nặng thì Tạ Kiến An cũng không đau lòng.

Thậm chí, Tạ Kiến An còn ước gì bọn họ đánh nhau chết sống, hai bên đều thiệt hại nặng nề, vậy thì lại là chuyện tốt đối với ông ta.

Lúc ấy, Tạ Kiến An chẳng những có cơ hội ngồi lên vị trí Đại bàng núi vùng Bắc Đông, mà còn đỡ phải phân ra nhiều lợi ích chia cho những thế lực còn lại.

Sao Tạ Kiến An lại khỏi chia chác gì luôn cho rồi? Đáp án là ông ta không dám, vì nhiều thế lực như vậy, một khi trở thành kẻ thù của họ, chắc chắn sẽ không phải một lựa chọn sáng suốt.

Nhưng lúc đó, bọn họ đã bị tổn thất nặng nề, mà Tạ Kiến An lại bảo vệ được thực lực của mình tốt hơn, chia ít cho họ, có lẽ họ vẫn nhẫn nhịn được, không đến mức cắn ngược lại ông ta.

Lúc này, một người trong số mấy tên phụ trách kia chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “À đúng rồi, đại ca Tạ, trước đó chẳng phải chúng ta đã cử ra hơn 100 cao thủ đi phục kích đám Lâm Hàn à? Rốt cuộc sao rồi, thế nào mà đến tận giờ vẫn chẳng có tin tức gì hết vậy?”

“Đúng vậy, hơn 100 cao thủ đó chứ ít gì. Nếu trở về thì ít nhất có thể đảm bảo sức chiến đấu của bên ta càng thêm vững mạnh hơn”.

“Hay là những người kia đã xảy ra chuyện? Hơn 100 cao thủ đó”.

“Chắc không đâu? Nếu xảy ra chuyện thì không thể nào đều bị tóm hết và chẳng truyền chút tin tức nào về được”.

Vài tên phụ trách nghi ngờ hỏi.

Trên đường đến đây, Tạ Kiến An cũng đã nghĩ ra lý do để ứng phó rồi. Lúc này, ông ta bèn nói: “Tôi đang định nói chuyện này với mọi người đây. Bọn họ phục kích hụt, tên Lâm Hàn kia khá là xảo quyệt, đã đi vòng qua họ. Tuy thực lực bên ta không thể sánh bằng hơn 100 cao thủ kia, nhưng cũng đủ để đối phó với đám Lâm Hàn. Chúng ta cứ đánh là được, còn hơn 100 cao thủ kia, tôi sẽ bảo họ bọc từ phía sau, không để đám người Lâm Hàn chạy thoát”.

“Thế cũng được!”, mấy tên phụ trách kia nghe vậy bèn gật đầu, không nghĩ nhiều nữa. Đa số đều đồng ý với cách làm ấy của Tạ Kiến An.

Suy cho cùng, tuy bên Lâm Hàn có hơn 300 người, số lượng đông hơn bên họ một chút, nhưng đa số không phải là cao thủ mà chỉ có gần 50 người là cao thủ thôi.

Từ đấy, bọn họ chỉ cần cử ra 100 cao thủ là đủ để chiến thắng rồi. Huống chi, bên họ còn định phái ra hơn 300 cao thủ, trực tiếp đè bẹp đám người Lâm Hàn.

Advertisement
';
Advertisement