Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Chương 1131

Kế đó, La Văn bèn tự mình dẫn theo một số người đi ra ngoài lùng bắt Tạ Kiến An.

Tuy những người mà Lâm Hàn dẫn tới rất lợi hại, số lượng cũng đông, nhưng dù sao đều từ ngoài đến, nên không rành thành phố Phụng Thiên này bằng Tạ Kiến An.

Vì vậy, La Văn tính tự mình đi đuổi bắt ông ta, suy cho cùng thì anh ta rành nơi này và Tạ Kiến An hơn, khả năng bắt được ông ta cũng cao hơn đám Lâm Hàn.

La Văn cũng không cho rằng Tạ Kiến An còn trong trang viên, qua lâu như vậy rồi mà vẫn không tìm thấy ông ta trong đây thì chắc là Tạ Kiến An đã chạy ra khỏi trang viên rồi.

Sau khi suy đoán những con đường mà Tạ Kiến An có thể sẽ đi, La Văn bèn dẫn người xuất phát rời khỏi trang viên.

Lúc La Văn dẫn người rời khỏi đây, Lâm Hàn cũng mặc kệ anh ta, tiếp tục ra lệnh cho cấp dưới tìm tòi trong trang viên. Song, anh cũng gọi một nửa về chờ lệnh.

Lâm Hàn cũng cảm thấy Tạ Kiến An không còn ở đây, anh cử người đi tìm là để phòng lỡ may ông ta trốn trong trang viên mà thôi.

Còn bảo những cao thủ kia về chờ lệnh là để đợi tin tức ở bên ngoài.

Dù sao, Lâm Hàn cũng biết rất rõ thực lực của nhà họ Lâm. Hơn nữa, bố đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ làm được.

Tin chắc rằng thành phố Phụng Thiên sẽ nhanh chóng bị phong tỏa. Tuy đám Tạ Kiến An lợi hại đấy, có lẽ bên phía chính phủ không thể ngăn cản được ông ta, nhưng nhất định sẽ phát hiện ra tung tích của Tạ Kiến An.

Mà chỉ cần có tin tức của đám người Tạ Kiến An thì bên Lâm Hàn sẽ lập tức xuất phát và bắt được ông ta.

Giờ chuyện Lâm Hàn và những cao thủ này phải làm là im lặng ngồi chờ tin tức từ bên ngoài, không cần làm gì hết.

Trong lúc La Văn và Lâm Hàn đều tự dựa theo kế hoạch của mình làm việc thì bên kia, các ban ngành phía chính phủ của thành phố Phụng Thiên cũng nhận được thông báo, vội vàng phong tỏa thành phố.

Ngay cả những thành phố xung quanh Phụng Thiên cũng nhận được thông báo chạy đến chi viện, cùng nhau phong tỏa thành phố.

Bởi vì là mệnh lệnh khẩn cấp nên những người trong ngành cũng không dám lơ là và chậm trễ, chỉ trong vòng nửa tiếng từ khi nhận được thông báo đã phong tỏa toàn bộ thành phố.

Phụng Thiên vốn là một thành phố cổ nên vẫn còn một số thành lũy, vì vậy phía chính phủ cũng dễ dàng phong tỏa thành phố hơn.

Dưới sự chung tay của các ban ngành, toàn bộ thành phố đều đã bị đóng kín, không ai có thể ra vào.

Chẳng mấy chốc, các cửa khẩu ra vào thành phố đã bị phong tỏa.

Có một số người dân khó chịu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao chẳng thấy thông báo nào mà lại đột nhiên phong tỏa thành phố.

Nhưng phía chính phủ lại không giải thích gì hết, chỉ nói là có chuyện khẩn cấp cần người dân phối hợp. Nếu dám chống chế sẽ bị xử lý theo tội gây rối trật tự.

Chỉ có số ít là gây chuyện, đa số vẫn không dám, chỉ đành quay đầu về.

Nhưng bởi vì kẹt xe nên bọn họ tạm thời không thể rời khỏi đây.

Dù sao, người ở đằng sau không biết thành phố bị phong tỏa nên không ngừng có xe chạy đến để ra vào thành phố, dẫn đến kẹt xe một cách nghiêm trọng. Một chốc một lát là không thể sơ tán hết được.

Trên một con đường ra khỏi thành phố, có ba chiếc xe việt dã chợt dừng lại.

“Sao đột nhiên lại kẹt xe?”, Tạ Kiến An nhoài người ra khỏi cửa sổ nhìn đằng trước nói, có hàng dài xe đang kẹt cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Tạ Kiến An tức thì cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên kẹt xe nghiêm trọng như thế.

Lúc này, một tên đàn em của Tạ Kiến An đi ra ngoài dò hỏi tin tức cũng quay về, nhỏ giọng báo cáo: “Đại ca, không xong rồi. Tôi nghe bọn họ nói thành phố đột nhiên bị phong tỏa, không thể ra vào!”

“Thành phố đột nhiên bị phong tỏa?”, sắc mặt Tạ Kiến An lập tức trở nên kỳ lạ.

Tạ Kiến An tức thì cảm thấy khó hiểu.

Ông ta vốn lớn lên ở thành phố này, giờ là thời đại xã hội chủ nghĩa, không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không thể nào phong tỏa thành phố.

Trong trí nhớ của ông ta, mấy năm nay hoàn toàn chẳng có chuyện phong tỏa thành phố.

Nhưng cố tình lại xảy ra vào lúc này thì hơi lạ, Tạ Kiến An vừa trốn khỏi trang viên, đang chuẩn bị rời khỏi thành phố Phụng Thiên, đi khỏi vùng Bắc Đông thì lại đột nhiên phong tỏa thành phố, khiến ông ta không thể đi được.

Giống như cái lệnh phong tỏa thành phố kia là vì Tạ Kiến An vậy.

Chẳng qua, suy nghĩ ấy vừa xuất hiện đã bị Tạ Kiến An gạt bỏ.

Advertisement
';
Advertisement