Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Chương 1194

Giờ Lâm Hàn về, Dương Lệ càng không muốn đến công ty, dứt khoát ở nhà với anh thêm mấy ngày.

Hai người ăn sáng xong rồi về phòng nghỉ ngơi.

Mãi đến tối, cả hai mới ra khỏi phòng ngủ. Lâm Hàn thì tinh thần sáng láng, còn Dương Lệ lại mặt mày đỏ bừng.

“À đúng rồi, anh ra ngoài một chuyến giờ mới về, có cần gọi bố và anh chị đến ăn cơm không?”, Dương Lệ nghi hoặc hỏi.

Theo lý thì sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ngoài mối quan hệ máu mủ ra, Lâm Hàn và Dương Lệ không cần phải qua lại nhiều với mấy người họ. Nhưng Dương Lệ vẫn có chút để ý, mới hỏi anh.

Lâm Hàn không ngốc, cũng đoán được đại khái. Bọn họ có đáng ghét cỡ nào thì vẫn là người thân của Dương Lệ, với cái tính dễ mềm lòng của cô, chắc chắn sẽ không từ mặt bọn họ.

“Có chuyện gì à?”, Lâm Hàn hỏi thẳng.

Dương Lệ hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Hàn lại đoán được. Cô chần chờ một lát rồi gật đầu nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là chuyện của Triệu Tứ Hải thôi”.

Lâm Hàn gật đầu, không nói gì, kéo Dương Lệ ngồi xuống sô pha.

Bấy giờ, Dương Lệ lại nói tiếp: “Sau chuyện kia, Triệu Tứ Hải đã bị Nhân Phàm đuổi. Em vẫn giấu bố với chị cả chuyện đó nên họ không biết. Rồi Triệu Tứ Hải cũng thử đi chỗ khác tìm việc, nhưng bằng cấp của anh ta vốn không cao, còn không có năng lực, tuổi cũng lớn. Vì vậy, chẳng có công ty nào bằng lòng đào tạo, nên đến giờ vẫn thất nghiệp”.

“Từ đó, cuộc sống của họ cũng bị ảnh hưởng do không có nguồn thu nhập. Mà Dương Duyệt không biết chuyện kia, nên cho rằng đó là trách nhiệm của em. Chị ấy đến tìm em rất nhiều lần, muốn nói lý với em, nhưng đều bị Triệu Tứ Hải kịp thời chạy tới dẫn đi. Em nghĩ, chuyện kia đúng là do Triệu Tứ Hải sai, chỉ là chị em lại không làm gì sai, chị ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì hết. Vì thế, em muốn… giúp Triệu Tứ Hải”, Dương Lệ do dự nói.

Dương Lệ cũng biết chuyện lần trước Triệu Tứ Hải làm thật quá đáng, nếu cấp dưới của Lâm Hàn không phát hiện thì có lẽ cô và Lâm Hàn nhẹ thì bị đe dọa, nặng thì sẽ trực tiếp mất mạng.

Đây hoàn toàn là trách nhiệm của Triệu Tứ Hải, đáng lẽ anh ta phải bị trừng phạt. Bọn họ không tống Triệu Tứ Hải vào tù đã tốt với anh ta lắm rồi. Bây giờ, anh ta thảm như thế cũng là gieo gió gặt bão.

Nhưng dù sao Dương Duyệt cũng là chị ruột của mình, cô không thể cứ thế đứng nhìn chị ấy vì Triệu Tứ Hải mà sống cuộc sống nghèo khổ, nên mới muốn vì Dương Duyệt mà giúp Triệu Tứ Hải một tay.

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu, đương nhiên anh hiểu được ý của Dương Lệ, cũng biết cô mềm lòng.

Có điều, chuyện này Triệu Tứ Hải thật sự quá đáng, Lâm Hàn không thể nào bỏ qua một cách dễ dàng được. Giờ anh không xử Triệu Tứ Hải đã là nương tay lắm rồi. Muốn Lâm Hàn giúp anh ta ư? Không có cửa đâu.

Nhưng thấy Dương Lệ mềm lòng muốn giúp đỡ, Lâm Hàn lại do dự.

Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Cứ gọi họ đến nhà ăn một bữa đi, còn có giúp Triệu Tứ Hải hay không thì phải xem biểu hiện của anh ta sao đã”,

Dương Lệ nghe vậy, nhìn Lâm Hàn đầy biết ơn. Cô cũng biết yêu cầu này của mình rất quá đáng, giờ Lâm Hàn hơi du di đã tốt lắm rồi, đương nhiên không dám mong muốn xa vời anh sẽ đồng ý ngay.

Sau đó, Dương Lệ bèn gọi cho Dương Duyệt.

Dương Duyệt không biết chuyện Triệu Tứ Hải đã làm, chỉ nghĩ rằng Triệu Tứ Hải bị như bây giờ là do Dương Lệ không giúp, nên mới ghét cô như vậy.

Thấy Dương Lệ gọi tới, mặt mày Dương Duyệt hơi bực bội nhấn nghe.

“Cô còn có mặt mũi gọi cho tôi à?”, Dương Duyệt móc mỉa.

Dương Lệ cũng không giận và chẳng để ý, chỉ nói thẳng: “Lâm Hàn vừa về, tối nay chị với anh rể và bố đến ăn bữa cơm đi”.

“Ai muốn ăn cơm với cô!”, Dương Duyệt nghe vậy, thẳng tay cúp máy, chẳng muốn nói gì nhiều với Dương Lệ.

Dương Lệ thấy điện thoại bị cúp ngang thì có chút bất lực và tủi thân.

Nếu để Dương Duyệt biết Triệu Tứ Hải dám làm ra chuyện kia, có lẽ cuộc hôn nhân ấy sẽ đi đến hồi kết. Nhưng giờ không nói cho Dương Duyệt biết thì chị ấy lại ghét cay ghét đắng mình. Dương Lệ thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải.

Advertisement
';
Advertisement