Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 177: Nhà họ Hàn sụp đổ! Vẻ mặt Hàn Tiếu nhất thời trở nên phức tạp và chua xót: "Giám đốc Trương, chúng ta đã quen biết nhau hơn 30 năm rồi! Ngoại trừ mối quan hệ trong công việc, thì tình cảm bạn bè giữa tôi và ông cũng đâu tệ..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hàn Tiếu à, chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa", giám đốc Trương cắt lời Hàn Tiếu: "Nếu tôi đã từ chức thì không còn bất kì quan hệ nào với nhà họ Hàn nữa".

Hàn Tiếu biến sắc nói: "Được, dù cho ông không còn bất kì quan hệ gì với nhà họ Hàn, nhưng có thể nể tình tình cảm 30 năm trời của chúng ta mà nói cho tôi biết, là công ty của gia tộc nào đã lôi kéo ông đi?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đây chính là chuyện mà Hàn Tiếu muốn biết nhất.

Ông ta không ngờ nhân viên cấp cao lại bị lôi kéo một cách không rõ ràng như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau cùng cũng nói:

"Xin lỗi Hàn Tiếu, tôi không thể nói cho ông biết được. Nhưng tôi vẫn nhắc nhở ông một câu, người lôi kéo tôi nhà họ Hàn ông không dây vào nổi đâu. Đứng trước mặt người đó, nhà họ Hàn chỉ là một con kiến mà thôi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau đó là tiếng: "Tít, tít, tít!"

Giám đốc Trương đã cúp máy!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chết tiệt! Đúng là chết tiệt mà!"

Hàn Tiếu giận đến mức đầu óc muốn nổ tung, suýt hộc cả máu:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng là 2 tên ăn cháo đá bát, nếu không nhờ nhà họ Hàn, bọn họ có được như ngày hôm nay sao? Không ngờ chỉ vì một chút lợi ích đã bị lôi kéo đi mất! Chẳng lẽ bọn họ không biết là trong tay Hàn Tiếu tôi còn có Californium sao, dù không còn bọn họ nữa cùng lắm thì nhà họ Hàn tôi chỉ tổn thất nặng nề trong vòng 3 năm thôi, nhưng chỉ cần có Californium, nhà họ Hàn chắc chắn sẽ lại quật khởi!"

"Đến lúc đó, tôi sẽ để bọn họ biết thế nào là hối hận!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hàn Tiếu không mảy may lo sợ, dù cho tiền trong ngân hàng bị đóng băng, nhân viên cấp cao bị lôi kéo, nhưng ông ta vẫn tự tin rằng nhà họ Hàn sẽ không sụp đổ!

Bởi vì, ông ta còn có Californium!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bởi vì, bố của ông ta là Thiếu tướng có rất nhiều thế lực trong quân đội!

Bởi vì, những đối tác của ông ta vẫn còn đấy!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chỉ cần những điều này vẫn còn, nhà họ Hàn ắt hẳn sẽ không sụp đổ!

"Ông chủ, không xong rồi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này, lại có tiếng người vang lên.

Một người đàn ông sắc mặt khó coi, mồ hôi nhễ nhại trên trán chạy vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hàn Tiếu căng thẳng híp mắt lại, tiền ngân hàng bị đóng băng, nhân viên cấp cao bị lôi kéo, chẳng lẽ còn tin tức nào tệ hơn nữa sao?

"Chuyện gì?", Hàn Tiếu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông này chịu trách nhiệm xử lý quan hệ giữa nhà họ Hàn với các nhà cung cấp và kênh bán lẻ. Những nhà cung cấp và kênh bán lẻ này mới chính là cơ sở để nhà họ Hàn phát triển được như ngày hôm nay.

"Vừa rồi, 7 nhà cung cấp lớn, 15 kênh bán lẻ và cả 2 đầu mối quân đội đều gửi tin muốn dừng hợp tác với nhà họ Hàn!", giọng nói người đàn ông run rẩy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cái...cái gì?"

Sắc mặt Hàn Tiếu tái nhợt rõ rệt, giọng nói run lên, không thể tin nổi:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không thể nào, quan hệ của nhà họ Hàn với những kênh bán lẻ và nhà cung cấp này rất tốt đẹp, tại sao bọn họ lại muốn ngừng hợp tác với nhà họ Hàn chúng ta chứ? Tin tức của ông có chính xác không hả? Dừng hợp tác với nhà họ Hàn, bọn họ chỉ có hại chứ không có lợi ích gì cả!"

"Thưa ông chủ, chắc chắn không sai được!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vẻ mặt người đàn ông đau khổ và tuyệt vọng nói: "Tin nhắn đều do người tổng phụ trách của các kênh bán lẻ và nhà cung cấp gửi đến, không thể nào sai được!"

Ầm!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe như sét đánh ngang tai.

Cuối cùng thì Hàn Tiếu đã không còn đứng vững nữa, té bịch xuống đất, ông ta không tài nào tin nổi, miệng không ngừng lẩm bẩm:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Sao có thể như vậy được! Tại sao bọn họ lại muốn ngừng hợp tác với nhà họ Hàn? Không thể nào xảy ra chuyện này được!"

Trong phút chốc, Hàn Tiếu có cảm giác như trời sập vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Không sai, trời sập thật rồi!

Đầu tiên là tiền trong ngân hàng bị đóng băng, sau đó là hai cấp cao nòng cốt bị lôi kéo, kế tiếp là toàn bộ các kênh bán lẻ và đối tác muốn ngừng hợp tác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thế thì không phải nhà họ Hàn của ông ta toang rồi ư?

"Không chỉ có thế đâu ông chủ".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đàn ông lấy máy tính ra, trong đó có một loạt các biểu đồ đường cong đang không ngừng giảm xuống.

"Những tin tức này đã bị phát tán ra ngoài, không ít người đã biết giá trị vốn hóa thị trường của nhà họ Hàn đã tuột dốc", ngón tay đang chỉ vào đường cong của người đàn ông không ngừng run lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chỉ trong chớp mắt, giá trị vốn hóa thị trường của nhà họ Hàn nhanh chóng bốc hơi cả trăm tỷ tệ! Gần như là tuột đến chạm đáy rồi, đây đúng là thảm họa rồi ông chủ ơi!"

Hàn Tiếu nhìn vào biểu đồ đường cong mặt xám như tro tàn, ông ta không tài nào tưởng tượng nổi, chỉ không đến vài phút ngắn ngủi lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhìn những chỉ số của nhà họ Hàn cứ tuột dốc không phanh, Hàn Tiếu run rẩy co quắp cả người, nhà họ Hàn của tôi toang thật rồi sao!

Sau đó, bỗng dưng ông ta nghĩ đến một chuyện, ánh mắt lập tức rơi vào trên người Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tên dân đen kia, hết thảy chuyện này đều do mày mà ra đúng không hả?!"

Hàn Tiếu lạnh giọng chất vấn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn từng nói sẽ làm cho nhà họ Hàn của ông ta tan thành mây khói.

Tình hình hiện tại đúng là đã tan thành mây khói rồi!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhà họ Hàn ngồi tít trên cao đang ầm ầm sụp đổ!

Mà nhà họ Hàn vốn chẳng có kẻ thù nào, nên sẽ không có ai nhằm vào nhà họ Hàn như thế, cho nên hết thảy những chuyện này chắc chắn chỉ từ Lâm Hàn mà ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng Hàn Tiếu vẫn không hiểu nổi, tại sao Lâm Hàn lại làm được như vậy!

Chỉ dựa vào một Trần Vô Cực thì không thể nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chúc mừng ông, ông đoán đúng rồi đấy!"

Lâm Hàn uống một ngụm nước rồi nhìn Hàn Tiếu nhếch mép: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ làm cho nhà họ Hàn của ông tan thành mây khói chỉ trong chớp mắt, bây giờ chắc ông đã hiểu cảm giác đó rồi ha!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Aaaaaaa!"

Hàn Tiếu điên cuồng rống lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông ta dường như sắp điên rồi!

Ông ta cực khổ ba bốn chục năm trời, dốc hết sức để làm cho nhà họ Hàn trở thành gia tộc bậc nhất ở thành phố Đông Hải, để ông ta leo lên vị trí người giàu nhất Đông Hải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng giờ đây, chỉ trong mấy phút đồng hồ mà tất cả mọi thứ đều tan thành bọt biển, cảm giác khó chịu này không thể nào tả nổi.

Ông ta giật mạnh tóc mình, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt điên loạn, nổi cơn tanh bành:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lâm Hàn, tên dân đen kia, mày dám đối xử với nhà họ Hàn của tao như vậy, tao phải giết mày!"

"Giết tôi?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn cười nhạt, bỗng dưng anh buông cái tách nước đang cầm trên tay, để nó rơi xuống đất.

Thoắt cái, Lâm Hàn đã xuất hiện trước mặt Hàn Tiếu một cách quỷ dị.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vù!

Lâm Hàn đưa tay nhấc cả người Hàn Tiếu lên như nhấc một con gà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Buông tao ra!"

"Tên dân đen kia, mày chán sống rồi à, nhanh buông tao ra!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hàn Tiếu giãy giụa nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Tuy rằng chân trái và tay của Lâm Hàn đã bị trúng đạn, nhưng với khoảng cách gần như vậy, kiềm giữ Hàn Tiếu với anh mà nói dễ như trở bàn tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Ông chủ!"

"Bỏ ông chủ ra!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy người vệ sĩ nhà họ Hàn đều chỉa súng về phía Lâm Hàn.

"Làm gì đó, muốn chết à!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trần Vô Cực quát lạnh, bắn một phát súng lên trời!

Pằng!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Bây giờ nhà họ Hàn đã sụp đổ rồi, mấy người vẫn muốn làm chó săn cho nhà họ Hàn sao?!"

Ông ta trừng mắt nhìn đám người nhà họ Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không chừng tiền lương tháng này nhà họ Hàn còn không trả nổi nữa là! Haha, bây giờ mấy người bỏ súng xuống đi theo Trần Vô Cực tôi thì tôi bảo đảm mấy người được cơm no rượu say, nếu không thì cứ liều mạng xông lên đi!"

Trần Vô Cực dứt lời, những người đi theo ông ta đến đều chỉa súng vào đám người nhà họ Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy người vệ sĩ kia nhìn nhau với vẻ mặt đầy do dự.

Những chuyện xảy ra vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy hết cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhà họ Hàn đã sụp đổ rồi!

Bọn họ cũng là người, cũng biết sợ chết, đến lúc này rồi vì sao còn phải bán mạng cho nhà họ Hàn nữa?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau cùng, có một vệ sĩ đã bỏ súng xuống.

Cạch, cạch, cạch!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy có người bỏ súng xuống, những người còn lại cũng dần làm theo.

"Hừ, đây mới là hành động sáng suốt".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trần Vô Cực hài lòng gật đầu.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Advertisement
';
Advertisement