Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 31. Lâm Hàn, anh có bất ngờ không? Ông chủ của công ty Hạo Vũ chính là Nguỵ Vũ, người theo đuổi Dương Lệ lúc trước, cũng coi như là tình địch của Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy Lâm Hàn không phải người xấu nhưng cũng không phải là thần thánh. Đương nhiên, anh không thể vô duyên vô cớ kiếm cho Nguỵ Vũ năm triệu tệ này.

“Vâng, cậu chủ Lâm. Vậy khoản tiền này tôi để ở đây trước. Có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi nhé”, Lý Cường ở đầu dây bên kia nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được”.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn tới công ty.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tin tốt đây!”

Trong cuộc họp buổi sáng, trước toàn thể công ty, Châu Nguyệt Nguyệt tuyên bố:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Thị trường Bệnh viện Nhân Dân đã thuộc về chúng ta. Hôm nay, thiết bị trị liệu do công ty chúng ta sản xuất đã nhập kho của Bệnh viên Nhân Dân rồi!”

“Thật sao?!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tốt quá rồi, Bệnh viên Nhân Dân chính là một miếng thịt béo bở!”

“Có thể gặm được khúc xương cứng này đủ để thấy công ty chúng ta có năng lực mạnh đến thế nào!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Cuối năm lại được thưởng thêm rồi!”

Mọi người bàn tán xôn xao, vui mừng phấn khởi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Có thể nắm được thị trường này là do sự nỗ lực của toàn thể nhân viên trong công ty. Không có đồng tâm hợp lực của tất cả mọi người thì có lẽ chúng ta không đạt được thành công như hôm nay!” Châu Nguyệt Nguyệt nói tiếp.

“Đúng vậy. Nhưng tôi cảm thấy Lâm Hàn là người bỏ ra nhiều công sức nhất”, một đồng nghiệp nói: “Dù sao hợp đồng cũng là do anh ta ký được”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hả?”

Châu Nguyệt Nguyệt cau mày: “Tiểu Thành, anh nói câu này không đúng. Nếu không có sự cố gắng của chúng ta chạy đông chạy tây làm nền từ trước thì có thể ký được hợp đồng này không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn vừa mới vào làm ngày đầu tiên, may mắn được giao việc này nên mới ký được hợp đồng”.

“Đúng vậy. Nếu hôm đó công ty cử tôi đi thì tôi cũng ký được!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chẳng qua Lâm Hàn may mắn thôi!”

Mấy người đồng nghiệp nhao nhao lên phản bác tiểu Thành.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy thái độ quyết liệt của mọi người, tiểu Thành cúi đầu, không dám nói câu nào.

“Để chúc mừng niềm vui lớn này, tổng giám đốc của chúng ta đã quyết định, hôm nay mời mọi người đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm! Ăn mừng một bữa!”, Châu Nguyệt Nguyệt lại nói tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nhà hàng Thuý Hồ?”

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nhà hàng Thuý Hồ là nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Đông Hải, tôi chưa từng được tới đó!”

“Nghe nói bưng bê ở đó lương một tháng cũng tám, chín ngàn còn cao hơn lương của chúng ta!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Thế mà lại có may mắn được đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm!”

“Thật đáng mong đợi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nói thật, tôi cũng rất mong đợi. Từ trước đến nay tôi chưa từng đến nơi cao cấp như thế”, Châu Nguyệt Nguyệt nói:

“Được rồi. Mọi người bắt đầu đi thôi. Xe chở nhân viên chờ ở dưới lầu rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ok!”

Mọi người xuống lầu thì đã thấy ba chiếc xe Buick bảy chỗ chở nhân viên đang chờ sẵn. Sau khi lên xe thì đám người mới phát hiện không đủ chỗ ngồi mà thừa ra một người đang đứng bên đường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà người thừa ra đó chính là Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, tổng giám đốc đã dặn dò là anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang mà đi”, Châu Nguyệt Nguyệt kéo rèm xe xuống, mở miệng chọc ghẹo:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Dù sao, chiếc xe kia đã tặng cho anh rồi, anh không dùng thì rất lãng phí”.

“Trưởng phòng Châu, nơi cao cấp như sơn trang Thuý Hồ mà Lâm Hàn lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đó thì người giữ cổng sẽ cho vào sao?”, trong xe có đồng nghiệp chế giễu hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tôi cũng không biết”.

Châu Nguyệt Nguyệt lắc đầu, nói: “Lâm Hàn, nhanh lên nhé. Nơi cao cấp như Thanh Trúc các của sơn trang Thuý Hồ thì có khi cả đời anh mới có một cơ hội lần này đến đó ăn cơm thôi. Anh phải nắm cơ hội này cho thật chặt, đừng bỏ lỡ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vừa nói xong, ba chiếc xe Buick rít lên mà đi.

Sau khi xe nhân viên đi rồi, Lâm Hàn mới gọi xe đến sơn trang Thuý Hồ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đến nhà hàng Thuý Hồ. Anh thản nhiên đi theo đường cũ mà vào.

“Chào mừng quý khách đến với nhà hàng Thuý Hồ! Lần này, quý khách đã đặt trước phòng bao nào rồi ạ?”, nhân viên phục vụ đi tới nhiệt tình chào hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Cô quen tôi sao?”

Lâm Hàn bất ngờ nhìn nhân viên phục vụ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô ta đang mặc đồng phục màu tím, đôi chân dài lộ ra ngoài làm nổi bật thân hình gợi cảm.

“Vâng, anh là người có tiếng như vậy, sao tôi có thể không biết ạ!”, nhân viên phục vụ cười nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tôi đã xem video về anh trai Rolls-Royce rất hot trên mạng. Hai ngày trước chính anh là người ngồi trên chiếc Rolls-Royce biển số 99999 đó từ nhà hàng chúng tôi đi ra nên tôi cũng đã được biết một chút về anh ạ!”

“Tuy rằng trên mạng không chụp được rõ, nhưng bóng lưng của anh ngày đó vẫn in đậm trong lòng tôi! Hơn nữa nghe nói anh còn có thể đánh guitar, thật sự là đa tài đa nghệ…”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nói đến đây, ánh mắt nhân viên phục vụ sáng lấp lánh như sao.

Lâm Hàn bất đắc dĩ khẽ cười, nói: “Tôi đến phòng bao Thanh Trúc các”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Thanh Trúc các?”, nhân viên phục vụ hơi bất ngờ, Thanh Trúc các là phòng bao kém nhất của nhà hàng Thuý Hồ. Cô ta không ngờ Lâm Hàn sẽ đặt phòng Thanh Trúc các.

Tuy nói là phòng kém nhất nhưng so với những cửa hàng khác thì phòng đó đã có chất lượng rất cao rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Phòng đó là công ty tôi đặt”, Lâm Hàn giải thích nói.

“Hoá ra là thế, vậy mời anh đi theo tôi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhân viên phục vụ lập tức đưa Lâm Hàn đến Thanh Trúc các. Những đồng nghiệp khác đã tới từ sớm rồi.

“Ồ, Lâm Hàn đến rồi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở miệng: “Tôi sợ anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang đến đây thì nhà hàng không cho vào nên đã chuẩn bị ra ngoài đón mà anh đã vào rồi. Nhanh ngồi xuống đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Châu Nguyệt Nguyệt chỉ vào chỗ ngồi ở góc trong cùng.

Lâm Hàn đi đến chỗ đó ngồi xuống. Món ăn đã bày ra đầy bàn, đều là những món ăn đắt đỏ, súp yến bào ngư, kỳ nhông om tương, bánh cuốn vàng, gà nướng…

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mùi hương của đồ ăn toả ra khắp nơi khiến ai cũng muốn nhanh chóng được thưởng thức. Màu sắc của chúng cũng rất đẹp mắt và hấp dẫn.

Châu Nguyệt Nguyệt và những người khác đều không cưỡng nổi giơ điện thoại lên chụp vài bức đăng lên mạng xã hội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ấy, Lâm Hàn, anh không chụp ảnh để đăng lên trang cá nhân sao?”

Có đồng nghiệp thấy Lâm Hàn ngồi im một chỗ thì tò mò hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thời buổi này, vừa lên mâm là phải chụp ảnh, thế mà Lâm Hàn lại chẳng làm gì thế này thì rất hiếm gặp.

“À, chắc là lần đầu tiên đến nhà hàng Thuý Hồ, nhìn thấy nhiều đồ ăn đắt đỏ thế nên bị doạ sợ rồi”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Châu Nguyệt Nguyệt vừa chụp ảnh vừa chế giễu nói:

“Chọn bừa một món ở đây cũng nhiều tiền hơn lương một tháng của anh ta. Hơn nữa anh ta như thế này, nếu chụp ảnh đăng lên trang cá nhân thì mấy người bạn kia có tin là Lâm Hàn đến nhà hàng Thuý Hồ ăn cơm hay không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nói cũng đúng!”

Mấy đồng nghiệp kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Thật sự, một bữa ở nhà hàng Thuý Hồ ít cũng phải năm, sáu mươi ngàn, đến cả cô ta cũng chỉ dám chụp ảnh chứ không dám đăng lên trang cá nhân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nếu để bạn bè biết một bữa ăn năm, sáu mươi ngàn chắc chắn sẽ phát điên lên.

“Lâm Hàn, không đăng lên trang cá nhân thì anh cũng chụp vài bức đi!”, Châu Nguyệt Nguyệt mở chức năng chỉnh sửa ảnh, vừa sửa ảnh vừa nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Những món ăn này có lẽ là những món ăn ngon nhất trong đời anh đấy!”

“Không cần đâu”, Lâm Hàn lắc đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Trời ôi, đồ ngốc”, Châu Nguyệt Nguyệt trợn trắng mắt.

“Chào mọi người!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Một giọng nói vang lên.

Ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Người đến mặc một bộ vest, dáng người cao lớn, cơ bắp cuồn cuồn trong lớp quần áo đầy gợi cảm, chứng tỏ anh ta thường xuyên luyện tập và chăm chút vẻ ngoài. Kiểu đàn ông như thế này rất có sức hút với bất kỳ cô gái nào.

Người đó chính là Nguỵ Vũ!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tổng giám đốc Nguỵ đến rồi!”

“Chào tổng giám đốc Nguỵ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Các nhân viên đều đứng lên chào sếp lớn.

“Mọi người ngồi xuống đi!”, Nguỵ Vũ ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Anh ta tự đi đến ghế chủ toạ, ánh mắt nhìn đến Lâm Hàn, cười nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn, có phải anh rất bất ngờ, tổng giám đốc của anh lại là tôi, thiết bị trị liệu Hạo Vũ là công ty do tôi thành lập?”

Châu Nguyệt Nguyệt khinh thường nhìn Lâm Hàn. Cô ta biết, Lâm Hàn là tình địch của Nguỵ Vũ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trước đây Nguỵ Vũ che dấu rất kỹ, không để lộ ra thân phận. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện, Châu Nguyệt Nguyệt muốn nhìn vẻ kinh ngạc, khó xử và ngượng ngập trong ánh mắt của Lâm Hàn.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Advertisement
';
Advertisement