Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Chương 333: Ăn quỵt Trần Thông đẩy menu đến trước mặt Khúc Hà và mấy giáo viên nữ, hào phóng nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Muốn ăn gì thì cứ gọi nhé".

Nhưng trong lòng anh ta có hơi xót, bữa ăn hôm nay chắc cũng phải tiêu hết mấy chục ngàn tệ rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đúng rồi Lâm Hàn, về cậu thì chỉ nên gọi một miếng steak thăn bò và một ly nước cam thôi nhá", Trần Thông nhìn Lâm Hàn nói:

"Chỗ đó gộp lại cũng 888 tệ rồi, tôi chỉ đãi cậu nhiêu đó thôi, đắt hơn thì không có cửa đâu!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Thầy Trần Thông nói không sai, Lâm Hàn anh được đến ăn ở Eiffel là vinh hạnh lắm rồi, anh không đủ tư cách để ăn những món đắt tiền đâu!"

Một cô giáo mở miệng nói, sau đó thì cúi đầu chọn món.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn cầm một cuốn menu khác lên, nhàn nhạt nói với người phục vụ:

"Cho tôi một phần trứng cá tầm, một phần gan ngỗng, một phần steak phi-lê bò Kobe, một phần nấm truffle và thêm một phần nước trái cây Van Nahmen".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vâng, thưa anh", người phục vụ ghi lại những món Lâm Hàn đã gọi.

Nghe một loạt món Lâm Hàn gọi, đám Trần Thông liền ngây ra tại chỗ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lâm Hàn, cậu bị điên à, toàn chọn những món đắt trong món Âu không vậy!", Trần Thông trừng mắt:

"Những món cậu vừa gọi cũng phải 5-60 ngàn tệ rồi đấy! Nhất là loại Van Nahmen kia, nó là thương hiệu nước trái cây hàng đầu cũng như chất lượng nhất ở Đức đấy, một ly cũng đã 8 ngàn tệ rồi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Còn cả trứng cá tầm và nấm truffle nữa, toàn là nguyên liệu nấu ăn xa xỉ, loại người như cậu có ăn nổi không?"

"Lâm Hàn, anh chưa từng được ăn món Âu nên đừng chọn lung tung chứ?", Khúc Hà cũng cau mày:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Loại như anh chỉ đủ tầm ăn steak thăn bò và uống nước cam như Trần Thông vừa nói thôi, biết chưa?"

"Đúng đó, anh chọn bậy bạ gì thế! Phục vụ nhanh bỏ hết những món anh ta vừa gọi đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy cô giáo đều rất bất mãn, thầm nghĩ Lâm Hàn bị ngu à? Không biết nhìn lại trong túi mình xem có được bao nhiêu chứ, toàn chọn những món đắt đỏ thế kia!

Hơn hết, Trần Thông là người trả tiền, cứ gọi những món đắt thế thì đúng là không biết ngại mà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi muốn ăn đó thì sao?", Lâm Hàn liếc mắt.

"Muốn ăn? Tôi cũng muốn ăn vậy! Nhưng đủ khả năng ăn sao? Một bàn ăn 5-60 ngàn tệ, là thu nhập cả năm của anh đấy!", Khúc Hà không nhịn được nữa.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ăn ngon ai mà chả muốn, nhưng đắt như này một người vùng ngoài như Lâm Hàn anh ăn nổi sao?

"Lâm Hàn, có phải cậu thấy tôi đãi rồi nhận cơ hội ăn cho đã cái bụng không hả?", Trần Thông chau mày, sắc mặt lạnh như băng:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi mời cậu một bữa 888 tệ đã tốt với cậu lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên nhá!"

"Một bữa ăn 5-60 ngàn tệ, xứng với cậu sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Hôm nay, vì có các đồng nghiệp ở đây tôi cũng không muốn làm cậu bẽ mặt, thôi thì tôi sẽ đãi cho cậu ăn một bữa 2 ngàn tệ! Những món cậu vừa chọn hủy hết đi!"

"Phục vụ, cảm phiền bỏ hết những món của người này vừa chọn đi!", anh ta lại quay sang nói với người phục vụ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Thưa anh..."

Người phục vụ nhìn về phía Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không bỏ, tôi tự trả được", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng ạ!", người phục vụ gật đầu rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lâm Hàn, cậu trả nổi không hả? Đến tận 5-60 ngàn tệ đấy, không phải 5-6 tệ đâu!", Trần Thông trợn mắt khó tin.

Khúc Hà cũng nói: "Lâm Hàn, bằng một năm tiền lương của anh đấy, anh trả nổi à? Dù cho anh có đủ trả đi nữa cũng tiêu hết một năm tiền lương của anh, đáng không chứ?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chắc xong bữa này anh ta cạp đất mà ăn rồi, có thể còn không đủ tiền đóng tiền thuê nhà luôn nữa là!"

"Đúng là cái thứ thích sĩ diện hão mà, cả đám chúng ta cộng lại cũng chỉ có 7-80 ngàn thôi, một mình anh ta ăn mà đã 5-60 ngàn tệ rồi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Muốn ra vẻ trước mặt chúng ta chứ sao nữa! Giả vờ làm thánh nổ làm gì không biết, đúng là càng thiếu cái gì thì càng muốn show cho người ta thấy là mình có mà!"

Mấy cô giáo kia luyên thuyên không dứt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi có trả nổi hay không thì liên quan gì tới mấy người? Mấy người lo ăn đồ của mấy người đi, tôi ăn đồ của tôi!", Lâm Hàn liếc xéo cả đám, nhàn nhạt nói:

"Vả lại, tôi ăn ở đây cũng có cần phải trả tiền đâu".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không...không trả tiền á!"

Nghe thế, cả đám Trần Thông ngây ngẩn tại chỗ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lâm Hàn, chẳng lẽ anh muốn ăn quỵt hay sao! Lại còn nói ăn ở đây không cần trả tiền!"

"Lâm Hàn, ăn quỵt mà tận 5-60 ngàn tệ á, bây giờ anh nói với người phục vụ hủy order vẫn còn kịp đấy, lát nữa người ta bưng đồ ăn lên, anh ăn rồi không trả nổi thì phiền to đấy!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Ăn quỵt mấy ngàn thì xác định rồi, cùng lắm bị đập cho một trận nhừ tử sau đó bắt đi rửa chén trừ nợ thôi".

"Bữa ăn 5-60 ngàn tệ của anh cũng đủ để người ta bắt anh làm tạp vụ cho nhà hàng rồi đấy!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Các cô giáo liên thanh không ngừng.

Lâm Hàn chỉ xem những lời này như gió thổi ngoài tai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lát sau, những món mọi người gọi đều được bưng lên.

Lâm Hàn cầm dao nĩa lên bắt đầu thưởng thức.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ực...

Mấy cô giáo nhìn cả bàn món Âu của Lâm Hàn, kiềm lòng không đặng mà nuốt nước miếng ừng ực.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trứng cá tầm, nấm truffle, nước trái cây Van Nahmen đang đặt trước mặt Lâm Hàn đều là những món ăn đắt đỏ, hương vị cũng thuộc hàng cao cấp nhất. Bình thường, mấy cô chỉ có thể ngồi xem chương trình ẩm thực mà thèm thuồng thôi.

Mà trước mặt mấy cô giờ đây lại là steak và nước trái cây loại thường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thua xa tám con phố luôn ấy!

Lâm Hàn ăn bào ngư tôm hùm, sơn hào hải vị.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Còn mấy cô thì là bánh ngô đen xì, sao mà nuốt nổi chứ.

Ngay cả Trần Thông cũng khó kiềm được nuốt ực một tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hơn hết là đồ ăn của Lâm Hàn trông vô cùng ngon mắt, anh lại còn vừa ăn vừa khen:

"Chậc chậc, miếng steak phi-lê bò Kobe này ngon quá, đúng là đánh thức vị giác mà!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Trứng cá tầm này cũng thế... ừmmm, ngon quá..."

"Xứng đáng là ngon nhất trong các loại nước trái cây mà, dăm ba cái nước cam, nước dừa so với nó chỉ là đồ bỏ đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe thế, đám người Trần Thông càng điên cuồng nuốt nước miếng, những món ăn trước mặt bọn họ bây giờ chẳng khác gì đang nhai sáp cả, chả có chút mùi vị gì.

"Hừ! Ăn đi, ăn cho sướng mồm đi, đợt lát nữa tính tiền thì hối hận cũng đã muộn!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Lại còn nói không phải tốn tiền, thế có khác gì ăn quỵt đâu chứ, đến lúc đó xem xem bảo vệ của Eiffel đập cậu thế nào!", Trần Thông ra sức xiên vào miếng steak rồi bỏ vào miệng, hằn học thầm nghĩ.

"Giờ ăn cho đã đi, lát nữa rồi khóc tiếng Miên luôn nhá!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mấy cô giáo kia đều liếc xéo Lâm Hàn, ánh mắt cứ như đang nhìn một kẻ sắp tắt thở vậy.

Khoảng nửa tiếng sau, bữa ăn kết thúc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Đi, tính tiền thôi!"

Trần Thông đặt dao xuống, nhanh chóng đứng dậy, anh ta nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh Lâm Hàn bị đánh lắm rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khúc Hà và đám cô giáo cũng đều nhanh chân bước đến quầy thu ngân, bọn họ cũng có ý nghĩ giống như Trần Thông vậy.

"Hóa đơn các vị tổng cộng là 74 ngàn 2 trăm tệ", nhân viên thu ngân mỉm cười nói với Trần Thông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi chỉ thanh toán phần của tôi và 4 cô này, những món cậu ta gọi cậu ta tự trả", Trần Thông chỉ vào Lâm Hàn.

"Vậy hóa đơn của 5 vị là 12 ngàn tệ ạ", thu ngân cười nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Được".

Trần Thông quẹt thẻ thanh toán.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn bước đến quầy thu ngân.

"Thưa anh, hóa đơn của anh là 62 ngàn 2 trăm tệ ạ", nhân viên thu ngân nhìn Lâm Hàn cười nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhóc con, tính ăn quỵt chứ gì, haha, bây giờ hối hận thì cũng đã muộn!", Trần Thông hả hê nhìn Lâm Hàn.

Mấy cô giáo kia cũng giống vậy, nhìn Lâm Hàn với ánh mắt tràn đầy chế giễu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Gọi ông chủ mấy người ra đây", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Advertisement
';
Advertisement