Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Chương 344: Anh Công Kê "Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi đúng không?"

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn tìm một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Phạm Kiện

"Có thể..."

Anh nợ em một câu yêu thương!


Phạm Kiện sợ sệt nhìn vào mắt Lâm Hàn, dễ dàng nhận thấy người thanh niên này có địa vị cao hơn 4 gã đàn ông cao to đeo kính râm kia, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của anh ta.

"Đàn em của cậu nói, đứng sau cậu là nhà họ Hoàng của vùng Xám? Vậy có nghĩa là cậu có thể liên hệ với nhà họ Hoàng, đúng không?", Lâm Hàn hỏi.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Uhm... thật ra tôi không biết người đó có phải người của nhà họ Hoàng hay không, nhưng người đó tự xưng là người nhà họ Hoàng, bắt tôi gọi hắn là anh Công Kê”, Phạm Kiện ngây ra rồi nói.

“Sau khi tôi và anh Công Kê quen nhau, anh ta đưa tôi 100 ngàn tệ, bảo tôi thuê một cửa tiệm đối diện trường cấp 3 Kim Lăng, mở phòng bi-a. Anh Công Kê nói với tôi, tuyển thêm nhiều học sinh của trường Kim Lăng làm đàn em, hơn nữa phải chọn những học sinh gia đình có tiền".

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Gia đình có tiền?"

Ánh mắt Lâm Hàn khẽ lóe lên, tuyển thêm đàn em để gia tăng thực lực là chuyện bình thường. Nhưng lại chiêu mộ những học sinh nhà giàu, vậy thì có chút kì quái.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Vậy anh Kê đó, người tự xưng là người nhà họ Hoàng, cái này có chắc chắn không?”, Lâm Hàn lại hỏi.

“Đại ca, chuyện này do chính anh Kê nói ra, nhưng có thật hay không, tôi làm sao biết được?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Phạm Kiện vẻ mặt cay đắng nói: "Dù sao những người dưới tay bọn họ đều là xã hội đen thực thụ, đeo dây chuyền vàng lớn, xăm mình, vấn đề này, tôi không dám hỏi. Anh ta đưa tiền, tôi giúp anh ta làm việc, mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ đơn giản như vậy”.

Lâm Hàn gật đầu: “Tiểu Đông, lên xe lấy 200 ngàn tệ đưa cho cậu ta”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Vâng”.

Tiểu Đông rời khỏi sảnh bi-a, không lâu sau, anh ta bước vào với một chiếc cặp công văn trên tay.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Kéo mở khóa.

Một xấp tiền giấy màu đỏ nằm rải rác trên mặt đất, ánh mắt của Phạm Kiện, Lưu Vĩ và những người khác đều sáng rực.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

“Đây là 200 ngàn tệ, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn nói với Phạm Kiện: “Tìm cơ hội liên hệ với anh Công Kê đó, tốt nhất là có thể gặp mặt. Sau khi xác định được thời gian và địa điểm, hãy báo lại tin tức cho tôi, nếu làm tốt việc này, phía sau còn có trọng thưởng”.

“Vâng vâng vâng!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Ánh mắt Phạm Kiện nhìn chằm chằm 200 ngàn tệ kia sáng lên, hắn ta gật đầu lia lịa:

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành việc này thật tốt!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


200 ngàn tệ đối với một người thanh niên mới bước vào xã hội không lâu, là rất nhiều, vô cùng nhiều.

Hơn nữa việc Lâm Hàn yêu cầu hắn ta làm cũng không khó.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Thả cậu ta ra”, Lâm Hàn thờ ơ nói.

Tiểu Nam, Tiểu Đông buông Phạm Kiện ra.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Thành thật mà nói, Lâm Hàn không đặt nhiều hy vọng vào việc Công Kê là người nhà họ Hoàng.

Suy cho cùng nhà họ Hoàng cũng nhà to nghiệp lớn, không cần phải tốn tiền để lôi kéo một đám học sinh trung học bỏ học.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng cho dù thế nào cũng phải thử xem.

...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Wanda Plaza.

Khúc Hà nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Cô ta sải bước, lén lút đi xuống dưới lầu.

“Chủ xe GMC, để tôi xem xem anh trông như thế nào! Chắc chắn là trai đẹp!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Khúc Hà khuôn mặt đỏ ửng, lén lút đi xuống xem chủ nhân của chiếc xe GMC trị giá hơn một triệu tệ kia trông như thế nào.

Nếu đẹp trai, cô ta sẽ trực tiếp tiến lên bắt chuyện, để tránh bị các đồng nghiệp nữ khác cướp mất.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Hừ, một lũ đê tiện diêm dúa lòe loẹt, từng người các cô không ai có tính cách cao đẹp như tôi, căn bản không xứng với chủ nhân chiếc GMC này chút nào!”

Khúc Hà đẩy gọng kính, gương mặt càng thêm đỏ bừng, nhưng khi cô ta nhìn về phía bên đường thì giật mình sững sờ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vì chiếc GMC buổi sáng vẫn đậu bên đường giờ đã không thấy đâu nữa.

“Không phải đấy chứ, giờ mới có mấy giờ, còn chưa lúc tan ca, chủ xe GMC đã rời đi rồi?!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Vẻ thất vọng nặng nề hiện rõ trên mặt Khúc Hà.

“Nhưng việc tốt thường hay gặp trắc trở, ngày mai cứ thủ ở đây, chắc chắn có thể gặp được anh ấy!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Khúc Hà lại thầm nghĩ.

...

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trường trung học số 1 Kim Lăng.

Lâm Hàn, Tạ Huyên và những người khác bước ra khỏi sảnh bi-a.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Phạm Kiệt đã đồng ý sẽ giúp Lâm Hàn liên lạc với anh Công Kê, nên anh chỉ cần yên tâm chờ tin tức.

“Bạn học Tạ Huyên à, thường ngày ở trường học Phạm Kiện kia vẫn quấy rối em, em không báo lại cho giáo viên biết sao?”, Lâm Hàn vừa đi vừa hỏi Tạ Huyên.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Hỏi rồi ạ, nhưng thầy cô giáo không quan tâm”, Tạ Huyên lắc đầu.

“Thành tích của em ở trong lớp chỉ xếp ở mức trung bình. Sự chú ý của giáo viên đều dành cho những học sinh giỏi kia, đối vối với những học sinh có điểm bình thường như chúng em, căn bản sẽ không để ý nhiều tới. Nếu giáo viên để mắt tới Phạm Kiện một chút, thì thủ đoạn của hắn ta cũng sẽ không ngày một quá đáng như vậy”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn gật đầu: "Vậy gia đình của em thì sao? Loại chuyện như thế này, nói cho người nhà em biết, họ dẫu sao cũng sẽ quan tâm tới!”

“Em lớn lên trong một gia đình đơn thân".

Anh nợ em một câu yêu thương!


Trong đôi mắt to tròn của Tạ Huyên phảng phất sự chán nản: “Bố của em, ông ấy đã qua đời không lâu sau khi em chào đời. Mẹ em một mình nuôi em khôn lớn, công việc của bà rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian để quan tâm tới em”.

“Được rồi!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn không biết phải làm sao, gia cảnh của Tạ Huyên khiến người ta có chút xót xa.

Một cô gái trẻ tuổi, còn là một học sinh trung học năm ba, đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, chẳng trách trong lớp cô bé lúc nào cũng trầm mặc kiệm lời, Lâm Hàn còn tưởng rằng đó là sự nổi loạn của tuổi mới lớn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Thầy Lâm, em thấy thầy cũng khá trẻ, em gọi thầy là anh Lâm Hàn nhé!”, Tạ Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Lâm Hàn, cười hì hì nói.

“Tùy em”, Lâm Hàn không để ý lắm về vấn đề xưng hô.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự may nhờ có anh, nếu không, em chắc chắn sẽ bị mấy người Lưu Vĩ kia bắt tới sảnh bi-a Tinh Quang này. Đợi mẹ em nhận được tin, cũng không biết em đã biến thành bộ dạng gì rồi”, Tạ Huyên tiếp tục.

Tạ Huyên hiểu rõ tính cách của loại người như Phạm Kiện.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Loại côn đồ này đều là muốn giả cool ngầu, bắt được cô tới sảnh bi-a Tinh Quang, trước mặt nhiều anh em như vậy, vì thể diện hắn nhất định sẽ làm ra loại chuyện kia với cô.

Hậu quả không thể tưởng tượng được.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Tất cả may nhờ có Lâm Hàn.

“Nhà của em ở đâu, tôi bảo bốn người họ đưa em về”, Lâm Hàn đáp.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Phải chia tay rồi ạ?”, Tạ Huyên có chút thất vọng, cô cắn môi mỏng, thu hết can đảm, bỗng nhiên nắm lấy tay Lâm Hàn, cười nói:

“Anh Lâm Hàn, hay là anh tới nhà em ăn cơm, em muốn cảm ơn anh về chuyện hôm nay, mẹ em cũng sẽ cảm ơn anh rất nhiều”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Hơn nữa, hôm nay em vẫn chưa nắm được kỹ xảo đánh guitar mà anh dạy, hay là anh tới nhà dạy em thêm một lần nữa”.

Bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại, cùng với đôi mắt to đơn thuần của một học sinh trung học như Tạ Huyên, là một người đàn ông, trong lòng đều sẽ có chút kích động.

Anh nợ em một câu yêu thương!


"Cô gái nhỏ này... hình như có chút hảo cảm với mình”.

Lâm Hàn sờ mũi: “Được, vậy thì tới nhà em ăn cơm”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Không phải trong lòng Lâm Hàn có tâm tư với Tạ Huyên mới tới nhà cô dùng cơm. Mà là anh muốn gặp mặt mẹ của Tạ Huyên và nói chuyện trực tiếp với bà về vấn đề giáo dục cô.

Chẳng ngó ngàng tới như vậy, tương lai của Tạ Huyên sẽ bước trên con đường sai trái.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Vâng vâng!”

Nghe thấy Lâm Hàn đồng ý, Tạ Huyên gật đầu vui vẻ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dặn dò bốn người Tiểu Đông quay trở về khách sạn xong, Lâm Hàn lái xe đưa Tạ Huyên về nhà.

Vườn hoa Vạn Thành, tiểu khu nơi Tạ Huyên sinh sống.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Khoảng nửa giờ sau, cả hai đến nơi.


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Advertisement
';
Advertisement