Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 348: Bản nhạc này chỉ ở trên thiên đường mới có Quan trọng hơn là đàn bài này có trình độ điêu luyện thôi chưa đủ, mà còn phải có tình cảm nữa!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Không đưa tình cảm vào bản nhạc thì nó sẽ chẳng có linh hồn!

Vả lại, có rất ít người đàn được bài này, chứ nói chi là đưa cảm xúc của mình vào nó. Trước giờ, Tống Thanh chưa gặp ai đàn được như vậy hết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Đây là Hotel California?"

Trần Thông vừa nghe thấy giai điệu đó chợt ngẩn người rồi cười phá lên:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Lâm Hàn, cậu điên rồi à? Bài Hotel California chỉ có trình cấp mười mới đàn được, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu mà biết đàn sao?"

"Tên nhóc này đến giờ rồi còn làm màu nữa!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Đúng thế, anh ta vừa đàn là tất cả các phòng học đều nghe được, cũng không sợ học sinh nó cười vào mặt cho!"

Khúc Hà và mấy cô giáo khác đều chế giễu anh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng mà theo giai điệu văng vẳng, Tống Thanh, Trần Thông và đám Khúc Hà ai ai cũng ngây người ra.

Giai điệu ấy như có sức hút kỳ lạ len lỏi vào sâu trong tâm khảm mọi người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cùng lúc đó, những học sinh trong trung tâm cũng ngây ngẩn cả người.

Bọn họ như nhìn thấy một khung cảnh.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ráng đỏ của mặt trời chiều trên con đường quốc lộ chốn sa mạc.

Một chàng trai ngậm điếu thuốc lá lái chiếc Cadillac cổ chạy bon bon trên đường, làn gió thổi tung mái tóc rối bời...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Yên tĩnh tự do tự tại, phóng túng, ham muốn, hồi ức...

Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng mỗi người.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đám Tống Thanh ai cũng đứng im, nhắm mắt lại, cả người chìm đắm trong giai điệu bên tai.

"Hay quá!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ai đàn vậy!"

Bọn học sinh trong các phòng học phấn khích sôi nổi bàn tán.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


5 phút sau, bài Hotel California chấm dứt.

"Đây... Đây là ca khúc kinh điển gì vậy! Trên thế giới vậy mà lại có người đàn được nó một cách dạt dào tình cảm như vậy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khúc Hà mở mắt ra, lòng dậy sóng.

"Không thể nào... Ca... Ca khúc này thật sự là do Lâm Hàn đàn ư?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trần Thông cũng mở mắt ra, phát hiện ban nãy mình vậy mà lại đắm chìm trong giai điệu của Lâm Hàn không thể thoát ra được.

"Mình... mình thế mà lại cảm thán trước trình độ đánh ghi-ta của tên nghèo kiết xác kia, hơn nữa còn say mê nó nữa chứ".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trần Thông lắc đầu, khó có thể tin, cảm thấy như bị vô vàn sỉ nhục.

Bên ngoài phòng học bu kín học sinh đang sôi nổi bàn tán, đương nhiên Tạ Huyên cũng có mặt trong đó.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bọn họ đều là nghe thấy 'Hotel California' mới chạy đến trước cửa phòng họp.

"Ca khúc ban nãy hay ghê, đừng nói là thầy Lâm đàn nhé!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Có người thấy trong tay Lâm Hàn đang cầm một cây đàn ghi-ta điện.

"Chắc chắn là thầy Lâm rồi!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Thầy Lâm chỉ dạy vỡ lòng đàn ghi-ta mà không ngờ lại có trình độ cao như vậy. Ca khúc 'Hotel California' là bài hát cấp mười đó!"

"Giấu kỹ ghê luôn!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Không ngờ anh Lâm Hàn lại đàn giỏi như vậy!", đôi mắt Tạ Huyên sáng lấp lánh nhìn Lâm Hàn.

...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ca khúc này quả thật như nhạc trời vậy, khó được nghe vài lần ở nhân gian..."

Có một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi Tống Thanh, đó là giọt nước mắt cảm động.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trình độ đàn ghi-ta của anh ta là cấp chín, thuộc tầm cao.

Cho nên, anh ta càng nhạy cảm hơn những người khác, càng cảm nhận được sự đau buồn khiến linh hồn người ta run rẩy trong ca khúc kia của Lâm Hàn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Không ngờ Lâm Hàn cậu lại đàn bài Hotel California kia hay được như vậy".

Tống Thanh lau nước mắt đi, nhìn Lâm Hàn, thành thật nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Trình độ của cậu hoàn toàn đủ để đạt cấp mười, quan trọng nhất là đưa được cảm xúc và cái hồn của mình vào bản nhạc. Điểm đó, ngay cả tôi cũng phải mặc cảm! Trình độ của cậu, vượt xa tôi!"

Tống Thanh thở dài.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trần Thông và Khúc Hà nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.

"Ông chủ Tống, anh có tâng bốc Lâm Hàn quá không đó!", Trần Thông mở miệng: "Anh đạt cấp chín đấy, dù Lâm Hàn kia là cấp mười thì cũng chỉ hơn anh có một cấp thôi! Suy cho cùng, hai người chỉ chênh nhau có một bậc!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Đúng vậy, có điều ban nãy Lâm Hàn đàn hay thật, quả là chân nhân bất lộ tướng", Khúc Hà nói.

"Mấy người không hiểu", Tống Thanh lắc đầu: "Tôi cấp chín, Lâm Hàn cấp mười, nhưng không đại biểu rằng sự chênh lệch giữa tôi và cậu ta không lớn. Đó chẳng qua là vì cấp cao nhất trong đàn ghi-ta chỉ đến cấp mười thôi".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Shhh!

Trần Thông hít sâu một hơi, không ngờ Tống Thanh lại đánh giá tên nghèo kiết xác kia cao như vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sự chênh lệch này giống như là giữa một thủ khoa và đứa thi đậu vậy.

Đứa thi đậu được 98 điểm thì thằng thủ khoa lại tròn 100 điểm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tuyệt đối đừng nghĩ rằng hai người chỉ chênh nhau có 2 điểm, thực ra khoảng cách đó rất lớn.

Chẳng qua là điểm tối đa chỉ có 100 điểm thôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Lâm Hàn, tuy cậu không có bằng ghi-ta, nhưng ca khúc 'Hotel California' kia thật sự khiến tôi rung động. Cái trình của cậu, nó cao hơn cả tôi", Tống Thanh mở miệng:

"Hiển nhiên, ban nãy Trần Thông và Khúc Hà nói trình độ đánh đàn của cậu không được giỏi là phát biểu sai sự thật. Dù cậu không có bằng, nhưng cậu vẫn có thể làm thầy dạy ghi-ta".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ông chủ Tống, đừng nói anh sẽ không đuổi Lâm Hàn đi đó nha!"

Sắc mặt Trần Thông thay đổi hẳn, anh ta không muốn Lâm Hàn ở lại trung tâm ghi-ta Punk.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tống Thanh gật đầu: "Trình độ của Lâm Hàn là cấp mười, hoàn toàn có tư cách làm thầy giáo".

Trần Thông lập tức mặt ủ mày ê, không ngờ vừa nãy Tống Thanh còn nói sẽ đuổi Lâm Hàn, mà mới qua một lúc đã đổi ý.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Không được!"

"Tuyệt đối không thể để cho tên nghèo rớt mồng tơi đến từ tỉnh khác này ở lại đây được!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Loại người đó mình mà thấy sẽ nổi nóng! Làm cùng một chỗ với cậu ta là một sự sỉ nhục đối với mình!"

Ánh mắt Trần Thông đảo một vòng, thầm nghĩ cách khiến Tống Thanh thay đổi ý định, đuổi cổ Lâm Hàn đi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Có rồi!"

Hai mắt anh ta sáng lên, lập tức nghĩ ra một cách, bèn mở miệng nói:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ông chủ Tống, tôi thừa nhận trình độ đàn ghi-ta của Lâm Hàn cao hơn tôi, về mặt chuyên môn, cậu ta có tư cách đảm đương vị trí thầy giáo".

"Nhưng mà, về mặt đạo đức thì tôi cho rằng Lâm Hàn không có tư cách ấy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Về mặt đạo đức? Là sao, lẽ nào nhân phẩm của thầy Hàn có vấn đề à?"

Tống Thanh lộ vẻ kinh ngạc, theo anh ta, Lâm Hàn đánh đàn giỏi như vậy thì hẳn là đạo đức sẽ không có vấn đề gì hết.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Đúng vậy!"

Trần Thông gật đầu: "Đạo đức của cậu ta có vấn đề đó. Ông chủ Tống à, hôm kia, tôi lấy được bằng ghi-ta nên mời đồng nghiệp đến Eiffel ăn cơm, nào ngờ, tên Lâm Hàn này lại dám ăn quỵt trong đấy!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ăn quỵt á!"

Sắc mặt Tống Thanh lập tức nghiêm túc lên: "Còn có chuyện này hả?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ông chủ Tống, tôi không nhất thiết phải lừa anh đúng không? Không tin anh có thể hỏi đám cô Hà thử xem!", Trần Thông đáp.

"Cô Hà, có chuyện này thật à?", Tống Thanh nhìn về phía Khúc Hà, anh ta vẫn không tài nào tin nổi Lâm Hàn lại đi ăn quỵt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Thật đó!"

Khúc Hà gật đầu, liếc Lâm Hàn, khinh bỉ nói: "Buổi tối hôm kia đến Eiffel, tôi mới phát hiện, tên này chỉ muốn đi ăn quỵt thôi!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Anh ta gọi một lượt hơn 60 ngàn tệ, sau khi ăn xong lại không trả tiền, bị ông chủ Eiffel đánh cho một trận. Ông chủ Tống, anh nhìn mặt Lâm Hàn xem, còn có vết thương đó!"

"Vết thương ấy là do bị đánh mới có".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tống Thanh nhìn Lâm Hàn, trên mặt đối phương quả thật có thương tích, hiển nhiên là do Lâm Hàn ăn quỵt mới bị đánh.

"Chuyện này thì nghiêm trọng rồi!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tống Thanh cau mày, dù trình độ đàn ghi-ta của Lâm Hàn có cao tới đâu, nhưng nhân phẩm không tốt thì anh ta cũng chắc chắn sẽ không để Lâm Hàn ở lại trung tâm.

Phải đuổi việc, tránh làm hại tới người khác!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Advertisement
';
Advertisement