Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 365: Triệu Tứ Hải đến rồi “9 tỷ còn không phải con số lớn, người tên Trần Nam giàu thật đấy!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Thế này thì giàu quá rồi!”

“Hơn nữa lời nói này rất ngầu!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Mau quay lại câu nói này rồi đăng lên mạng!”

“Đây có thể trở thành câu nói cửa miệng của người giàu đấy!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mấy tay phóng viên đều ngơ ngẩn, bắt đầu nháy máy ảnh liên tục về phía Trần Nam.

“Sau đó, tôi muốn nói, trước giờ tôi vẫn luôn rất hứng thú với ngành công nghiệp sản xuất”, Trần Nam nói tiếp.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Vậy nên tôi mới đầu tư 9 tỷ để giúp đỡ tập đoàn Hồng Thị thu mua thiết bị bảo vệ môi trường”.

“Anh Trần, nói như vậy tức là anh chỉ là vì hứng thú nên mới đầu tư thôi?”, người phóng viên kia lại hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Đúng vậy!”

Trần Nam gật đầu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Vì hứng thú nên đầu tư 9 tỷ!”

“Ngầu thế, đúng là chẳng thể hiểu nổi thế giới của người giàu!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Vì hứng thú nên bỏ ra 9 tỷ!”

“Đáng sợ quá, câu này cũng có thể đăng lên mạng! Anh Trần này đúng là đỉnh cao của nhà giàu!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mấy tay phóng viên bàn tán xôn xao.

Sau đó, Hồng Chính và Trần Nam lại trả lời một vài câu hỏi của phóng viên, rồi bước sang phần thứ hai của buổi họp báo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ký kết hợp đồng.

Xoạt xoạt xoạt!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trần Nam cầm chiếc bút lên, ký tên mình vào bản hợp đồng.

Hồng Chính cũng vậy, ký tên mình lên hợp đồng rồi đóng dấu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Hợp tác vui vẻ, ông chủ Hồng!”

“Anh Trần, hợp tác vui vẻ!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Hai người đứng dậy, bắt tay nhau.

Tách!

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tách!

Tiếng máy ảnh không ngừng vang lên, lưu lại hình ảnh lịch sử của ngành công nghiệp Kim Lăng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ngay sau đó, rất nhiều tin tức về sự hợp tác giữa nhà họ Hồng với một tỷ phú họ Trần thần bí được tất cả phương tiện thông tin đại chúng lan truyền.

Nhật báo Kim Lăng, Vãn báo Hoa Đông, Đài truyền hình Kim Lăng,… tất cả những phương tiện thông tin truyền thông, máy chủ tin tức, trang mạng đều xuất hiện tin tức này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Tin tức thời sự, tập đoàn Hồng Thị chuyển nhượng 45% cổ phần cho một tỷ phú thần bí”.

“Tỷ phú đập 9 tỷ đến từ đâu?”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Nền công nghiệp sản xuất ở Kim Lăng có bước ngoặt lớn!”


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Đủ các thể loại tiêu đề thu hút rất nhiều người xem.

“Má nó, đúng giàu có khác, 9 tỷ mua 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Trần Nam này là ai vậy nhỉ?”

“Chưa từng nghe nói tới!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Chắc không phải tỷ phú ẩn thân đấy chứ!?”

“Sau này, Kim Lăng sẽ ngày càng tốt rồi, không còn nhiều khói bụi ô nhiễm nữa!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Những dòng tin tức này còn kèm theo cả hình ảnh và video,


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chục triệu dân trong thàn phố Kim Lăng đọc được tin tức đều đang sôi sùng sục.

Sau khi nghi thức ký kết hợp đồng kết thúc, Trần Nam rất hào phóng, chuyển 9 tỷ cho Hồng Chính, hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Từ giờ trở đi, 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị sẽ thuộc quyền sở hữu của Trần Nam, thuộc về…Lâm Hàn.

“Cuối cùng cũng đã xong bước đầu!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lâm Hần lái xe chạy về phía khách sạn Hilton.

Tâm trạng anh rất tốt, đã nắm được 45% cổ phần của xưởng sản xuất Hồng Thị, tiếp theo chỉ cần làm đúng kế hoạch Đường Quế Hùng đã vạch ra cho anh, đánh tan nhà họ Hồng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Reng reng reng…

Đột nhiên chuông điện thoại của Lâm Hàn reo lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Alo, anh rể hai, là em đây!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, có chút tinh nghịch.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Tiểu Khiết, sao thế?”, Lâm Hàn cười hỏi, là điện thoại của cô em vợ, Dương Khiết.

“Khoảng nửa tiếng nữa là em đến trạm thu phí Tần Hoài rồi! Anh mau tới đón em đi!”, Dương Khiết cười hì hì, nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Chắc chị hai đã nói với anh là em đến Kim Lăng cùng với chị cả và anh rể cả rồi nhỉ!”

“Ừ, anh biết, giờ anh tới đón mọi người ngay đây!”, Lâm Hàn đáp.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Ok!”

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn lại phóng xe đến trạm thu phí cao tốc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Trong một diễn biến khác, trên một nhánh đường cao tốc.

Một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang đang phi như bay, trong xe, Triệu Tứ Hải đang cầm lái, Dương Duyệt ngồi ở ghế phụ lái.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Khiết ngồi ở hàng ghế sau.

“Tiểu Khiết, em gọi điện thoại xong chưa? Tên vô dụng Lâm Hàn đó đồng ý đến đón em hả?”, Dương Duyệt mặt lạnh tanh hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Đồng ý rồi, nói dừng ở trạm thu phí”, Dương Khiết cười hì hì.

“Tiểu Khiết, anh bảo, hay em cứ đến chỗ anh ở đi!”, Triệu Tứ Hải cười nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Mặc dù hiện giờ anh rể cả của em không giàu có gì, danh tiếng ở Đông Hải cũng xấu rồi, chiếc 3 series ban đầu cũng bán rồi, phải mua một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang secondhand nhưng anh quen biết không ít ông chủ ở Kim Lăng”.

“Chỉ cần đến Kim Lăng, anh rể cả của em sẽ lại ngóc đầu lên, chạy BMW, ở biệt thự thôi!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Đúng đây!”, Dương Duyệt nói: “Em không cần phải đến chỗ thằng vô dụng Lâm Hàn đó đâu, đến đó chỉ là ăn rồi chờ chết, có gì đáng để đi chứ!”

“Em vẫn nên đến chỗ anh rể hai thôi, mấy ngày không gặp nên có chút nhớ”, Dương Khiết đáp.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Khuyên thế nào cũng không được, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đành chịu.

“Hừ, tên vô dụng Lâm Hàn, lúc còn ở Đông Hải thì là tên vô dụng, đến Kim Lăng chắc cũng chẳng làm được trò chống gì”.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Duyệt hừ nhạt một tiếng: “Lát nữa thằng vô dụng đó thấy chúng ta lái Ngũ Lăng Hoành Quang chắc chắn sẽ cười nhạo bọn mình. Tứ Hải, đến khi ấy chúng ta cứ nhịn, đợi anh móc nối được quan hệ với những ông chủ kia, lại kiếm được tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm lại được thể diện thôi!”

“Đương nhiên rồi!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Triệu Tứ Hải gật đầu, anh ta cũng rất khinh thường Lâm Hàn.

Nhưng vì ‘Tôi là triệu phú’, danh tiếng của Triệu Tứ Hải bị xuống dốc ở Đông Hải, những thương vụ hợp tác với anh ta đều đình trệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cộng thêm việc vì cần trả lại 10 triệu cho tổ chương trình mà Triệu Tứ Hải phải bán hết mọi thứ đi, bán nhà ở núi Vân Mộng, bán cả chiếc BMW nữa mới có thể trả được 10 triệu.

Giờ Triệu Tứ Hải nghèo rớt mùng tơi, chiếc xe đang chạy cũng là mua lại với giá vài ngàn tệ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tuy vậy nhưng Triệu Tứ Hải lại chẳng chịu thua.

Anh ta tin rằng Kim Lăng chính là nơi khiến mình phất lên, là địa thế của mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Đợi đến Kim Lăng rồi, anh nhất định chăm chỉ làm việc, trong vòng ba năm sẽ lấy lại toàn bộ mọi thứ thuộc về mình! Tới khi ấy, áo gấm hồi hương!”

Triệu Tứ Hải âm thầm hạ quyết tâm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ring ring!

Điện thoại Dương Duyệt đổ chuông.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cô ta rút điện thoại ra xem, là tin tức được đề xuất của máy chủ.

“Tỷ phú thần bí của Kim Lăng, đập 9 tỷ mua lại 45% cổ phần xưởng sản xuất của Hồng Thị!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“9 tỷ!”

Dương Duyệt ngây người, đây là con số mà cô ta chẳng dám nghĩ tới.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Kim Lăng nhiều người giàu thật đấy, không hổ là trung tâm tỉnh Tô!”

Dương Duyệt lẩm bẩm, ấn mở tin tức.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bên trong là bài viết về chuyện ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

“Nhà họ Hồng, nghe nói đây là gia tộc lớn ở Kim Lăng, toàn bộ xưởng sản xuất của Kim Lăng đều có cổ phần của nhà họ Hồng. Nếu lần này chúng ta tới Kim Lăng, có thể thiết lập quan hệ được với nhà họ Hồng thì hay rồi”, Dương Duyệt vừa lướt tay trên màn hình cảm ứng, vừa nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Tiểu Duyệt, thiết lập quan hệ với nhà họ Hồng là chuyện bất khả thi, bởi vì bọn họ thuộc tầng lớp quá cao, không phải là người mà dân thường chúng ta có thê tiếp xúc được!”, Triệu Tứ Hải nói.

“Đến Kim Lăng lần này, chúng ta có thể thiết lập quan hệ được với những gia tộc nhỏ thôi cũng đã là may mắn ba đời rồi. Anh có quen biết vài ông chủ, nghe nói đằng sau bọn họ đều là người xuất thân từ nhà họ Nghiêm ở Kim Lăng!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Ừm, có điều Trần Nam này đúng là tỷ phú! 9 tỷ! con số này đúng là đáng sợ!”

Dương Duyệt khẽ run lên trong lòng, ngón tay vẫn di chuyển, dưới dòng tin tức còn đính kèm hình ảnh hiện trường.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


“Chắc đây chính là Trần Nam! Tuy có chút già những lại giàu, có thể bù đắp được tất cả”.

Dương Duyệt nhìn kỹ tấm hình, sau đó ánh mắt dao động.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ngay sau đó, cô ta ngẩn người.

“Đây…Lâm…Lâm Hàn!”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cô ta há miệng kinh ngạc, giọng nói run rẩy, không tin vào mắt mình.

“Cạch” một cái, chiếc điện thoại rơi xuống sàn.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.





Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Advertisement
';
Advertisement