Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Chương 53: Nhường chức cho người có năng lực "Chị cả, chị nói thế là có ý gì?", sắc mặt của Dương Lệ trở nên khó coi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Không có ý gì hết, bình thường chị thích xem phim, thường xuyên thấy cảnh nữ cấp dưới có quan hệ thân thiết với lãnh đạo, tìm cơ hội leo lên chức vị cao hơn. Chị không nói em đâu Tiểu Lệ, chỉ đang cảm thấy khó hiểu thôi!"

Dương Duyệt trợn trắng mắt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chị cả, nói gì cũng phải có chứng cứ, không tùy tiện vu oan cho người khác được đâu", Lâm Hàn nhíu mày lại, nếu Dương Duyệt không phải chị cả, bố vợ cũng đang ngồi ở đây, vậy thì anh đã "động thủ" ngay từ khi cô ta nói câu đó rồi.

"Chứng cứ? Tôi đi đâu mà tìm chứng cứ cho cậu?", Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn với vẻ khinh miệt:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vả lại, tôi đang nói chuyện với em gái tôi, đây là chuyện của nhà họ Dương, thằng ở rể như cậu có tư cách gì mà đòi lên tiếng?"

"Được rồi, đừng nói nữa, người nhà với nhau mà cãi cọ gì hả!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Cảnh Đào vỗ bàn một cái, khuôn mặt ông ta mang theo sự giận dữ, sau đó lại nhìn về phía Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, chúng tôi đang bàn chuyện công việc, trên bàn ăn này không có chỗ cho cậu xen miệng vào, cậu lo mà ăn cơm của cậu đi!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tiểu Lệ, bố có một đề nghị về công việc của con", Dương Cảnh Đào lại nói.

"Bố nói đi", Dương Lệ vẫn còn giận Dương Duyệt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vừa rồi con cũng thừa nhận là mình không đảm nhiệm được chức vụ tổng phụ trách rồi đấy, trên cơ bản thì cả năng lực và kinh nghiệm của con đều là một con số không tròn trĩnh", Dương Cảnh Đào nói:

"Bố muốn con nhường lại vị trí tổng phụ trách cho Tứ Hải, con thấy sao?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải lập tức đổ dồn ánh mắt về phía Dương Lệ.

"Nhường lại cho anh rể?", Dương Lệ mở to đôi mắt, cô lập tức nói ngay:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Bố à, không thể có chuyện đó được đâu! Cho dù con đồng ý thì lãnh đạo Nhân Phàm cũng không đồng ý!"

"Con đừng vội từ chối, nghe bố nói hết đã", Dương Cảnh Đào mở miệng:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Để bố nói những lợi ích của việc này cho con nghe. Nếu con nhườnglại vị trí tổng phụ trách cho Tứ Hải, lợi ích đầu tiên là Tứ Hải có rất nhiều kinh nghiệm về mảng công trình, đồng thời cũng quen biết rộng rãi, bố tin là nó có thể hoàn thành xuất sắc dự án cải tạo khu Bành Hộ, con cũng có thể ăn nói với lão đạo của Nhân Phàm được".

"Nếu con đảm nhiệm thì có thể còn chẳng biết xử lý những tình huống đột phát như thế nào ấy chứ".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Bố nói không sai đâu", Triệu Tứ Hải gật đầu: "Anh chắc chắn sẽ lo liệu dự án cải tạo khu Bành Hộ tốt hơn em, bởi vì anh đã phất lên nhờ vào ngành này mà".

Dương Lệ không nói gì cả.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Cảnh Đào lại tiếp lời: "Lợi ích thứ hai là chuyện đó sẽ tốt cho tất cả chúng ta. Nếu Tứ Hải hoàn thành dự án ấy một cách xuất sắc thì chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Đến lúc đó, Tứ Hải sẽ đổi đời, chẳng khác nào cá chép hóa rồng".

"Một người làm quan cả họ được nhờ, Tứ Hải mà trở thành lãnh đạo thì làm sao mà quên con được? Đến lúc đó, từ chuyện mua nhà cho con đến chuyện kiếm một công việc ra hồn cho thằng vô tích sự Lâm Hàn đều chỉ là chuyện nhỏ!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tiểu Lệ, bố nói đúng đó!"

Triệu Tứ Hải vội vàng nói: "Chỉ cần em giao vị trí tổng phụ trách cho anh, sau này anh phất lên rồi, chắc chắn sẽ không quên em, đương nhiên là cả em Lâm Hàn nữa!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Lệ vẫn im lặng, như thể đang đắn đo suy nghĩ.

Dương Cảnh Đào là người nuôi dưỡng Dương Lệ khôn lớn, ông ta lập tức nhìn ra được là Dương Lệ đã dao động rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tiểu lệ, con cảm thấy bố nói có lý không? Con giao chuyện này cho Tứ Hải thì sẽ tốt cho con, tốt cho nhà chúng ta, và tốt cho cả công ty con nữa!", Dương Cảnh Đào mỉm cười nói:

"Nhưng nếu con phụ trách dự án này thì những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, khi đó sẽ phiền phức lắm đó! Nếu xảy ra sự cố, ví dụ như tai nạn chết người hay gì gì đó thì con sẽ phải gánh trách nhiệm, chưa biết chừng còn liên lụy đến gia đình con nữa!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Gia đình con?"

Nghe đến đó, Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Thực ra lúc đầu con cũng không muốn đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách đâu, bởi vì chuyện đó quá khó với con, con không dám chắc là sẽ hoàn thành tốt được, nhưng cấp trên lại chỉ đích danh con phụ trách!"

"Điều mấu chốt là cho dù con đồng ý nhường chỗ thì liệu lãnh đạo của Nhân Phàm có đồng ý không?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thấy Dương Lệ đã dao động rồi, đôi mắt của Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều sáng rực lên.

"Con yên tâm, bố đã nghĩ kỹ đối sách rồi".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Cảnh Đào cười nói: "Ngày mai con dẫn Tứ Hải tới công ty con, tìm lãnh đạo và đưa ra đề nghị nhường chức cho người có năng lực, đồng thời tiến cử Tử Hải đảm nhiệm chức vụ tổng phụ trách, sau đó trình bày những mặt lợi của chuyện này ra là được".

"Bố nghĩ những lãnh đạo ấy không phải đồ ngốc đâu, tất nhiên bọn họ phải biết giữa con và Tứ Hải, ai mới là người thích hợp với vị trí tổng phụ trách chứ!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Con... Mai con sẽ thử xem sao".

Dương Lệ do dự một lát, đến cuối cùng vẫn gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sở dĩ Dương Lệ đồng ý là bởi vì câu nói cuối cùng của Dương Cảnh Đào. Nếu xảy ra sự cố ở công trường và gây ra thương vong về người thì rất có thể sẽ ảnh hưởng tới gia đình cô.

Lúc ấy, cô lập tức nghĩ tới Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trên ti vi, Dương Lệ đã gặp nhiều trường hợp thiệt mạng ở công trường, sau đó công nhân tới quậy tung nhà của chủ thầu lên rồi.

Nếu chuyện ấy xảy ra với cô thì có thể sẽ gây hại tới Lâm Hàn, vậy nên đến cuối cùng Dương Lệ đã quyết định đồng ý với Dương Cảnh Đào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tốt! Cứ quyết định thế nhé!", Dương Cảnh Đào mừng như mở cờ trong bụng.

"Yên tâm đi Tiểu Lệ, sau khi kết thúc dự án này, anh sẽ không quên em đâu!", Triệu Tứ Hải lập tức nói:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nếu anh được lợi thì chắc chắn sẽ có phần của em!"

Dương Lệ chỉ im lặng gật đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ăn xong, Lâm Hàn và Dương Lệ về nhà trước, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt vẫn ở lại nhà Dương Cảnh Đào.

"Lần này may mà có bố, nếu bố không lên tiếng thì chưa chắc Tiểu Lệ đã chịu đồng ý đâu", Triệu Tứ Hải mời rượu Dương Cảnh Đào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Cái gì gọi là chưa chắc, chắc chắn là không đồng ý ấy chứ, cô em gái này của con keo kiệt bỏ xừ!"

Dương Duyệt cười nhạo: "Trước kia không phát hiện ra, nhưng kể từ khi biết nó giấu con tiết kiệm tiền là càng ngày con càng cảm thấy nó keo kiệt. Bố xem, nếu bố không mở miệng, con mà đi xin xỏ thì chắc chắn nó sẽ không đồng ý nhường chức tổng phụ trách cho Tứ Hải!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Haizz, bố cũng không ngờ là Tiểu Lệ lại biến thành như thế".

Dương Cảnh Đào thở dài một hơi: "Kể từ khi Tiểu Lệ kết hôn với thằng vô dụng Lâm Hàn, bố cảm thấy nó thay đổi nhiều quá. Nhưng Tứ Hải này, nói thế nào thì Tiểu Lệ cũng đã nhường lại chức vụ cho con, sau này hoàn thành dự án, con nhất định phải nhớ đến nó đấy".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Bố yên tâm, con sẽ có chút lòng thành với em ấy mà", Triệu Tứ Hải đảm bảo.

"Ha ha, lòng thành cái khỉ gì!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Dương Duyệt cười lạnh: "Loại kế toán quèn như nó mà đảm nhiệm được cái chức tổng phụ trách ấy hả? Con thấy Tứ Hải mới là người thích hợp nhất!"

"Tiểu Duyệt, dù thế nào thì cũng là người một nhà, chẳng lẽ con ăn nên làm ra rồi mà còn để Tiểu Lệ đói khổ hả? Phải giúp đỡ nhau chứ! Có cái thằng ăn hại Lâm Hàn đó, áp lực của Tiểu Lệ cũng lớn lắm đấy!", Dương Cảnh Đào nhíu mày nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Vâng vâng vâng, con biết rồi, con sẽ chia cho nó chút gì đó!", Dương Duyệt nói mà không mấy tình nguyện.

"Chẳng phải Tiểu Lệ vẫn sống ở cái khu chung cư đổ nát ấy sao? Đợi đến khi kết thúc dự án của Tứ Hải và kiếm được tiền thì bọn con sẽ tới núi Vân Mộng ở, để lại căn biệt thự của bọn con cho Tiểu Lệ".

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tuy rằng là nhà cũ, nhưng Tiểu Lệ và Lâm Hàn được ở biệt thự cũng là khá lắm rồi, còn mới với cũ gì nữa!"

"Ừm, như thế cũng được", Dương Cảnh Đào gật đầu:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Nhưng như vậy thì hời cho thằng vô tích sự Lâm Hàn ấy quá. Cái loại vô dụng như nó còn chẳng xứng ở biệt thự cũ ấy chứ!"


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Advertisement
';
Advertisement