Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!
**********



Chương 528: Thả người “Anh có chút việc phải ra ngoài trước”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nở nụ cười dịu dàng, sợ Dương Lệ lo lắng.

Thấy vẻ mặt này của Lâm Hàn, Dương Lệ yên tâm hơn nhiều, cô thấy chuyện gì Lâm Hàn cũng có thể giải quyết được.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau đó Lâm Hàn đến nhà kho ở ngoại ô thành phố Đông Hải.

Lúc này mấy người Ngô Xuyên vẫn đang canh giữ ở đây, một bước cũng không rời.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn hờ hững nhìn những người thân tín của Ngô Xuyên, trong lòng hơi nghi hoặc.

Nhà họ Khương biết tin Khương Niên bị bắt nhanh như vậy, rất có khả năng có nội gián.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy nhiên vào thời điểm quan trọng này, Lâm Hàn cũng không có thời gian quan tâm mấy chuyện này, chỉ có thể đợi sau này có thời gian rồi tính.

“Anh Hàn, sao thế?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn vội vã tới thì ngờ vực hỏi.

“Chuẩn bị thả người”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nhẹ giọng nói, trên mặt không nhìn ra vui buồn hờn giận.

“Hả?” Ngô Xuyên nghi hoặc: “Sao lại thả đi ạ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Lâm Hàn, Ngô Xuyên cũng không hỏi nhiều, gật đầu rồi dẫn Lâm Hàn đến nơi giam giữ Khương Niên.

Không lâu sau mấy người họ đến nơi Khương Niên bị giam giữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn nhìn Khương Niên rồi nói:

“Thả cậu ta đi”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên phất tay, mấy tên đàn em hơi nghi ngờ nhưng vẫn lập tức đến cởi trói cho Khương Niên, đồng thời gọi cậu ta tỉnh lại.

“Đi thôi, anh Hàn của chúng tôi đã để cho anh đi rồi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên liếc nhìn Khương Niên.

Khương Niên mở mắt ra, lúc đầu còn hơi ngơ ngác nhưng sau khi nhìn thấy mình đã được cởi trói, mà mấy người Lâm Hàn cũng đứng sang một bên, không hề có ý định đánh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Hế…”

Khương Niên nhìn thấy Lâm Hàn không có biểu cảm gì thì dường như đoán được điều gì, vẻ mặt cậu ta có chút đắc ý:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn, nhà họ Khương tìm đến mày đúng không? Hừ! Không phải lợi hại lắm sao? Còn dám bắt cóc tao à? Mày không bắt cóc được người của quý tộc nhà họ Khương đâu!”

Lâm Hàn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Khương Niên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên hung dữ trừng mắt nhìn Khương Niên rồi bảo:

“Bây giờ đã được thả thì đừng có được nước làm tới, có phải muốn bị đánh thêm một trận rồi mới đi không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đừng đừng đừng, tôi đi ngay”.

Nhìn thấy Ngô Xuyên hung dữ, Khương Niên đột nhiên sợ hãi ngậm miệng, đi trước rồi tính sau, về nhà họ Khương có sự hỗ trợ của nhà họ Khương rồi từ từ tính sổ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Không lâu sau, Khương Niên được hai tên đàn em của Ngô Xuyên đưa ra khỏi nhà kho.

Thấy cậu ta đã đi, Ngô Xuyên mới nhìn Lâm Hàn với vẻ lo lắng:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh Hàn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu tôi giúp được thì anh cứ nói, tôi sẽ lên núi đao xuống biển lửa vì anh!”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chuyện lần này hơi rắc rối”.

Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên hơi do dự, anh không nói nhiều, dù sao để Ngô Xuyên biết quá nhiều cũng không tốt cho anh ta, chỉ có hại mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Thôi bỏ đi, anh đừng hỏi nữa”, Lâm Hàn nói:

Ngô Xuyên thấy thế thì không hỏi nhiều, gật đầu đáp:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được rồi, nhưng anh Hàn đừng khách sáo với tôi, nếu cần tôi giúp thì anh cứ nói”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, không nói nữa, lần này đúng là sẽ phải dùng tới Ngô Xuyên, dù sao Lâm Hàn của bây giờ không dựa vào nhà họ Lâm thì thật sự không làm được gì, chỗ dựa lớn nhất có thể chính là những người trong Tôn Hàn Các và Ngô Xuyên. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khương Niên chưa đi được bao lâu thì Lâm Hàn nhận được cuộc gọi của Lý Minh.

“Cậu Lâm, tôi vẫn đang động viên nhân viên theo dặn dò của cậu, thậm chí không nói với những người bên đó, nhưng vừa nãy ba sở chính phủ lớn đột nhiên dỡ bỏ các hạn chế đối với chúng tôi. Tôi hỏi nhưng họ cũng chỉ nói là không có điểm nào vượt quá giới hạn, chỉ kiểm tra một chút mà thôi”, Lý Minh nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Lý Minh không ngốc, đương nhiên không tin những lời nguỵ biện của những người đó, rõ ràng trước đó có người chỉ định cố ý nhằm vào livestream Sa Ngư bọn họ, bây giờ lại đột nhiên huỷ bỏ mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Tôi biết rồi, sau này công ty sẽ hoạt động bình thường, chuyện lên sàn chứng khoán nhất định phải chuẩn bị thật tốt. Lần lên sàn này không thể xảy ra sai sót gì, nhất định phải thắng!”, Lâm Hàn dặn dò.

“Vâng, tôi hiểu rồi”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau đó anh lại dặn dò thêm vài câu đơn giản rồi cúp máy.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lý Minh nhìn điện thoại đã kết thúc, cũng xác nhận được suy đoán trong lòng, cậu Lâm có thể bình tĩnh như vậy chắc chắn là chuyện đã được giải quyết.

Đột nhiên lòng Lý Minh thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc là thế lực nào có thể dễ dàng điều động người của ba sở chính phủ lớn như vậy?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Minh, Lâm Hàn lại nhận được điện thoại từ công ty bất động sản và siêu thị Hoa Nhuận, tình hình tương tự như livestream Sa Ngư, hạn chế đột ngột được dỡ bỏ hoàn toàn.

Sóng gió này đối với ba công ty đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đối với người của ba công ty mà nói, mặc dù họ sợ hãi nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cấp trên kiểm tra đột xuất mà thôi.

Nhưng Lâm Hàn và ban giám đốc của ba công ty đều biết rõ, đây là có người nhắm vào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mà chuyện này với nhân viên bình thường mà nói có thể đã kết thúc, nhưng với Lâm Hàn đây mới chỉ là bắt đầu.

Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn nghe điện thoại, kết hợp với việc thả Khương Niên vừa rồi, trong lòng cũng đoán được, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Hàn hơi phức tạp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không lâu sau, điện thoại Lâm Hàn lại đổ chuông, là Khương Thư Nhai.

Lâm Hàn lạnh lùng nhìn điện thoại một lúc rồi mới nghe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Lâm Hàn, coi như anh thức thời, tốc độ thả Khương Niên cũng nhanh đấy. Những hạn chế với ba công ty của anh cũng đã được dỡ bỏ, chắc bên anh cũng nhận được tin rồi. Nhưng anh đừng vui mừng quá sớm, nếu trong vòng một tuần tôi không thấy anh ở nhà họ Khương thì tôi sẽ tiêu diệt ba công ty của anh trong phút chốc!”, Khương Thư Nhai lạnh giọng nói.

Lâm Hàn im lặng một lúc mới thờ ơ bảo:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến nhà họ Khương ở Thiên Kinh”.

Nói xong Lâm Hàn cúp máy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Viện dưỡng lão Long Sơn ở Kim Lăng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Một thanh niên mặc áo sơ mi xanh, tay cầm tập sách, tay còn lại cầm di động.

Cậu ta đặt điện thoại xuống, nói với ông lão tóc bạc trắng đang nằm trên ghế bành một cách cung kính:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Ông nội, cháu đã thông báo cho Lâm Hàn rồi, trong vòng một tuần anh ta sẽ đến nhà họ Khương”.

Ông lão khẽ “ừm” một tiếng, như thể chuyện này đối với ông ta chỉ là chuyện nhỏ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải T*amlinh2*47.*com thì có nghĩa đây là website chuyên đi ăn cắp truyện của chúng tôi. Hãy quay lại website T*amlinh2*47.*com để ủng hộ team ra truyện sớm nhất nhé !



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong một nhà kho ngoại ô thành phố Đông Hải.

“Ngô Xuyên, tôi nhớ anh từng nói phía Bắc Đông hình như có ông trùm khu vực Vùng Xám muốn phát triển ở phía Nam đúng không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó hỏi.

“Đúng thế, ông trùm đó tên Trương Thiên Sơn ở thành phố Phụng Thiên Đông Bắc, được mệnh danh là Đại bàng núi, trong tay có thế lực rất lớn, có thể nói phần lớn làng giải trí Bắc Đông đều trong tay ông ta”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mắt Ngô Xuyên hơi sáng lên:


Lý Minh nhìn điện thoại đã kết thúc, cũng xác nhận được suy đoán trong lòng, cậu Lâm có thể bình tĩnh như vậy chắc chắn là chuyện đã được giải quyết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đột nhiên lòng Lý Minh thấy hơi kỳ lạ, rốt cuộc là thế lực nào có thể dễ dàng điều động người của ba sở chính phủ lớn như vậy?

Mà bên kia, sau khi kết thúc cuộc gọi với Lý Minh, Lâm Hàn lại nhận được điện thoại từ công ty bất động sản và siêu thị Hoa Nhuận, tình hình tương tự như livestream Sa Ngư, hạn chế đột ngột được dỡ bỏ hoàn toàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sóng gió này đối với ba công ty đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Đối với người của ba công ty mà nói, mặc dù họ sợ hãi nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cấp trên kiểm tra đột xuất mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhưng Lâm Hàn và ban giám đốc của ba công ty đều biết rõ, đây là có người nhắm vào.

Mà chuyện này với nhân viên bình thường mà nói có thể đã kết thúc, nhưng với Lâm Hàn đây mới chỉ là bắt đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ngô Xuyên nhìn Lâm Hàn nghe điện thoại, kết hợp với việc thả Khương Niên vừa rồi, trong lòng cũng đoán được, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Hàn hơi phức tạp.

Không lâu sau, điện thoại Lâm Hàn lại đổ chuông, là Khương Thư Nhai.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn lạnh lùng nhìn điện thoại một lúc rồi mới nghe.

“Lâm Hàn, coi như anh thức thời, tốc độ thả Khương Niên cũng nhanh đấy. Những hạn chế với ba công ty của anh cũng đã được dỡ bỏ, chắc bên anh cũng nhận được tin rồi. Nhưng anh đừng vui mừng quá sớm, nếu trong vòng một tuần tôi không thấy anh ở nhà họ Khương thì tôi sẽ tiêu diệt ba công ty của anh trong phút chốc!”, Khương Thư Nhai lạnh giọng nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn im lặng một lúc mới thờ ơ bảo:

“Tôi biết rồi, tôi sẽ đến nhà họ Khương ở Thiên Kinh”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nói xong Lâm Hàn cúp máy.


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Viện dưỡng lão Long Sơn ở Kim Lăng.

Một thanh niên mặc áo sơ mi xanh, tay cầm tập sách, tay còn lại cầm di động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cậu ta đặt điện thoại xuống, nói với ông lão tóc bạc trắng đang nằm trên ghế bành một cách cung kính:

“Ông nội, cháu đã thông báo cho Lâm Hàn rồi, trong vòng một tuần anh ta sẽ đến nhà họ Khương”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ông lão khẽ “ừm” một tiếng, như thể chuyện này đối với ông ta chỉ là chuyện nhỏ.

Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải T*amlinh2*47.*com thì có nghĩa đây là website chuyên đi ăn cắp truyện của chúng tôi. Hãy quay lại website T*amlinh2*47.*com để ủng hộ team ra truyện sớm nhất nhé !

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Trong một nhà kho ngoại ô thành phố Đông Hải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Ngô Xuyên, tôi nhớ anh từng nói phía Bắc Đông hình như có ông trùm khu vực Vùng Xám muốn phát triển ở phía Nam đúng không?”

Lâm Hàn trầm ngâm, sau đó hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đúng thế, ông trùm đó tên Trương Thiên Sơn ở thành phố Phụng Thiên Đông Bắc, được mệnh danh là Đại bàng núi, trong tay có thế lực rất lớn, có thể nói phần lớn làng giải trí Bắc Đông đều trong tay ông ta”.

Mắt Ngô Xuyên hơi sáng lên:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Nếu chúng ta có thể hợp tác với Trương Thiên Sơn thì sẽ mang lại lợi ích lớn cho cả hai bên”.

Hiển nhiên Ngô Xuyên cũng rất muốn hợp tác với Trương Thiên Sơn, ông ta cũng đã gọi điện cho Ngô Xuyên nhiều lần bày tỏ ý định của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh Hàn, hay là chúng ta đến vùng Bắc Đông xem xem…”

Ngô Xuyên do dự nhưng vẫn hỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Advertisement
';
Advertisement