“Em vẫn nên gọi anh là đàn anh thì hơn, cũng rất thân thiết.”
Hứa Đình Thâm khẽ gật đầu: “Vậy anh không khách sáo nữa nhé, Tang Tang?”
“...”
Hai chữ đó như đang xoay tròn trên đầu lưỡi anh, sao mà nghe êm ái thế?
...
Cuối cùng vẫn là Hứa Đình Thâm đưa tôi về nhà.
Trong xe, Hứa Đình Thâm nói rất nhiều, tôi ngồi bên cạnh anh ấy, giống như học sinh tiểu học được kèm cặp riêng vậy.
Đại gia quả nhiên là đại gia, vừa mở miệng đã thấy khác biệt.
Tôi không nhịn được mà nhìn anh chăm chú, chăm chú tới mức ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra.
Đột nhiên Hứa Đình Thâm nghiêng người kề sát vào tôi, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng gọi tên tôi: “Tang Tang?”
Tôi giật mình, bỗng hoàn hồn, hai má nóng bừng: “A?”
Hứa Đình Thâm mỉm cười, giọng nói vẫn trầm thấp, nhẹ nhàng như cũ: “Em không nghe thấy sao? Vậy anh lại gần hơn một chút nhé?”
“Không... không cần.” Tôi lại nuốt nước bọt: “Em nghe rõ rồi.”
Phù!
Vừa rồi tôi bị sao vậy?
Như bị thôi miên vậy.
Đến cửa nhà tôi, tôi mời Hứa Đình Thâm vào nhà ngồi một lát.
Hứa Đình Thâm ôn hòa từ chối: “Hôm nay muộn quá rồi, để hôm khác đi, anh sẽ chính thức đến nhà thăm hỏi bố mẹ em.”
“Vâng, tạm biệt anh.” Tôi vẫy tay chào.
Hứa Đình Thâm lên xe rời đi.
Tôi bước vào sân, càng nghĩ càng thấy không đúng.
Chính thức đến nhà thăm hỏi bố mẹ tôi?
Sao nghe như đến ra mắt vậy?
Hôm nay Hứa Đình Thâm thật kỳ lạ.
Trở về phòng ngủ, tôi nhắn tin WeChat cho chị dâu tương lai, cũng là bạn thân của tôi - Lâm Mạn Âm.
【 Âm Âm, cậu còn nhớ Hứa Đình Thâm không? 】
Một lúc sau, Âm Âm gọi video cho tôi.
“Sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến Hứa Đình Thâm vậy?” Âm Âm hỏi.
Phía sau cô ấy, anh trai tôi đi tới đi lui, không biết đang làm gì.
Tôi nhìn về phía sau Âm Âm.
Âm Âm cười: “Anh cậu đang nấu ăn đấy, luống cuống tay chân, không biết có ăn được không.”
“...”
Anh trai tôi ở nhà chưa bao giờ nấu ăn, không ngờ ở nhà vợ lại ngoan ngoãn như vậy.
“Vậy mình có làm phiền hai người không?”
Âm Âm cười dịu dàng: “Tớ hỏi cậu sao tự nhiên lại nghĩ đến Hứa Đình Thâm.”
Tôi kể lại mọi chuyện từ khi gặp lại Hứa Đình Thâm đến khi hợp tác, Âm Âm đột nhiên bật cười.
Tôi hơi ngơ ngác: “Cậu cười cái gì?”
“Tớ thấy cậu sắp có đào hoa mới rồi đấy.”
Lúc này anh trai tôi đi tới: “Đào hoa gì?”
Âm Âm quay sang nhìn anh ấy: “Hứa Đình Thâm.”
Anh trai tôi lập tức nhíu mày: “Hứa Đình Thâm thì thôi đi, em vừa mới thoát khỏi cái hố Tần Xuyên, đừng có nhảy vào một cái hố khác nữa.”
Âm Âm trừng mắt nhìn anh trai tôi: “Cứ như trên đời này chỉ có mỗi anh là không phải cái hố vậy?”
“Anh cũng là cái hố, để em rơi vào cả đời cũng không thoát ra được.” Anh trai tôi nói xong lại cúi xuống hôn lên môi Âm Âm.
Anh trai tôi thật đáng ghét.
Tôi lập tức cúp máy.
Rất nhanh anh trai tôi đã gọi điện tới.
Anh ấy nói trong điện thoại:
“Anh không quản chuyện em hợp tác với Hứa Đình Thâm, đây là chuyện tốt, nhưng Hứa Đình Thâm giống như tên của cậu ta vậy, tâm cơ khó dò. Em gái, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt, em ngã ở chỗ Tần Xuyên còn chưa đủ hay sao?”
“...”
Nói cứ như tôi là đứa mê trai vậy.
...
Ngày bàn giao đất, tôi và Hứa Đình Thâm cùng nhau đến xem xét.
Gần trưa, Hứa Đình Thâm hỏi tôi: “Muốn ăn gì?”
Tôi đang rất vui, một là việc bàn giao đất diễn ra rất thuận lợi, hai là lần hợp tác này với Hứa Đình Thâm giúp tôi học hỏi được rất nhiều điều.
Hơn nữa anh ấy có nhiều mối quan hệ rộng hơn tôi, phương diện này tôi cũng có thể nhờ vả được đôi chút.
Vì vậy tôi hỏi ngược lại anh ấy: “Anh muốn ăn gì?”
Hứa Đình Thâm cười khẽ: “Em mời?”
“Đương nhiên rồi.”
Nửa tiếng sau, tại nhà hàng...
Sau khi gọi món, Hứa Đình Thâm đột nhiên gọi tên tôi.
“Tang Tang.”
Mỗi lần anh ấy gọi tôi như vậy đều khiến tôi nổi da gà.