Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

 Mắt anh ta đột nhiên sáng lên, anh ta vội vàng nói: "Không... không phải do tôi hạ độc! Cái đó... thứ bột màu nâu đó cũng không có độc! Nếu không sao có chuyện ông nội không làm sao chứ!"  

 

Đây là hy vọng cuối cùng của anh ta!  

 

Nhưng Lý Tuấn Nhất chẳng hề do dự mà tiếp tục nói: "Đó là vì người anh em Trương... Trương Minh Vũ đây đã đổi gói thuốc độc rồi".  

 

"Gói thuốc anh đưa tôi vẫn còn ở đây, hay là... ông Đường giúp tôi kiểm tra xem sao?"  

 

Hít!  

 

Lời này vừa dứt, tiếng hít sâu lập tức vang lên!  

 

Một lúc sau, ánh mắt kinh ngạc của mọi người lại đổ dồn về phía Trương Minh Vũ!  

 

Trương Minh Vũ... là người đã đổi gói thuốc độc?  

 

Trương Minh Vũ... là người cứu ông cụ?  

 

Tất cả mọi người đều sững sờ!  

 

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt nhìn Trương Minh Vũ, trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc!  

 

Lâm Quốc Phong và Lý Phương Cầm lộ vẻ xấu hổ.  

 

Hóa ra Trương Minh Vũ đã biết tất cả mọi chuyện từ lâu, buồn cười là bọn họ lại cứ xen miệng vào!  

 

Trương Minh Vũ mỉm cười, cũng không nói gì nhiều.  

 

Anh không bảo Lý Tuấn Nhất nói ra chuyện này, có điều nếu đã nói rồi thì cũng chẳng có gì phải nghĩ nhiều.  

 

Cả đại sảnh rơi vào khoảng lặng.  

 

Không biết bao lâu sau, mọi người mới hoàn hồn lại, ánh mắt của ai cũng đầy vẻ phức tạp, họ nhìn Trương Minh Vũ không biết nên nói gì.  

 

Sắc mặt Lâm Tuấn Khải đờ đẫn, ánh mắt ngỡ ngàng.  

 

Lâm Quốc Long đau đớn tuyệt vọng, ông ta đứng dậy, run rẩy nói: "Tuấn Khải, người... người hạ độc là con sao?"  

 

Lâm Tuấn Khải thẫn thờ ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ vẻ độc ác.  

 

Một lúc sau, anh ta mới lạnh lùng mỉm cười: "Không ngờ, thật không ngờ!"  

 

"Kế hoạch kỹ càng như vậy lại bị tên phế vật như mày phá hủy!"  

 

Nói xong, anh ta vươn tay chỉ vào Trương Minh Vũ!  

 

Trong mắt đầy sát ý!  

 

Lời vừa dứt, người nhà họ Lâm lại lần nữa rơi vào kinh ngạc!  

 

Thế này nghĩa là thừa nhận rồi!  

 

Trương Minh Vũ cười nhạt, không thèm để ý.  

 

Lâm Quốc Long run rẩy vươn tay ra, khuôn mặt già nua rơi nước mắt: "Tuấn Khải, con... sao con có thể làm ra chuyện này vậy!"  

 

Lâm Tuấn Khải quay đầu, kích động đáp: "Bố, xin lỗi bố!"  

 

"Con thực sự không chịu được cảnh chúng ta bị chèn ép như vậy nữa! Bây giờ thất bại rồi, con làm bố mất hết thể diện rồi!"  

 

Nói xong liền quỳ xuống trước mặt Lâm Quốc Long.  

 

Lâm Quốc Long run rẩy, nước mắt lưng tròng!  

 

Lâm Tuấn Khải nặng nề nói: "Con có lỗi với bố, lần này ra đi, con nhất định sẽ mang thành quả trở về!  

Advertisement
';
Advertisement