Không chút do dự, Trương Minh Vũ vô thức lao sang một bên!
Bốp!
Khoảnh khắc anh vừa né tránh, một âm thanh trầm đục vang lên!
Hả?
Mọi người xung quanh chợt thấy ớn lạnh!
Tất cả mọi người đều chết lặng!
Bụp!
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ nặng nề ngã xuống đất!
Quay đầu nhìn lại.
Lúc đó anh mới nhận ra đã có thêm một bóng người ở vị trí mà anh vừa đứng!
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Anh chậm rãi ngước đầu lên...
Dạ Thập Nhị!
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng qua vẻ mơ hồ.
Không phải gã đã bị bắt rồi sao?
Sao lại...
Trương Minh Vũ hơi mông lung.
Lâm Kiều Hân siết chặt nắm đấm, càng thêm lo lắng!
Dạ Thập Nhị cười nói: "Thằng ranh con, phản ứng cũng nhanh đấy”.
Nói xong, trong mắt gã lóe lên vẻ giễu cợt.
Trương Minh Vũ nhanh chóng đứng dậy.
Nhưng vữa nãy anh đã dùng quá nhiều sức lực, bắp đùi... lại bắt đầu mềm nhũn!
Vẫn chưa khỏi hẳn sao?
Trương Minh Vũ nhíu chặt mày, trong mắt lại lóe lên vẻ nghiêm nghị!
Dạ Thập Nhị lạnh lùng nói: "Không ngờ tao lại ra ngoài rồi đúng không?"
"Hôm nay, mày có mọc thêm cánh cũng không thoát được đâu!”
Nói xong, biểu cảm trên mặt gã bỗng trở nên hung ác!
Trương Minh Vũ hết sức căng thẳng!
Không ổn!
Nhưng anh còn chưa kịp nghĩ nhiều, Dạ Thập Nhị đã tiến lên một bước, lao nhanh tới!
Tốc độ này...
Trương Minh Vũ liên tiếp rút lui!
Mỗi lần như vậy, Trương Minh Vũ vô cùng khao khát sức mạnh!
Nhưng... anh thực sự không có thời gian để luyện tập!
Chẳng mấy chốc, Dạ Thập Nhị đã lao tới trước mặt!
Trương Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể xông lên nghênh chiến!
Dạ Thập Nhị vội vàng tung nắm đấm!
Không hề dài dòng!
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, sử dụng tất cả sức lực của mình!
Lần này... không đỡ nữa!
Phản đòn luôn!
Tim mọi người đập thình thịch!
Bốp!
Hai nắm đấm va mạnh vào nhau!
Đau nhức kịch liệt!
Phù!
Trương Minh Vũ thấy ớn lạnh vì đau đớn!
Cổ tay dường như sắp nứt lìa!
Anh liên tiếp lùi lại mấy bước!
Nụ cười khẩy trên mặt Dạ Thập Nhị lập tức biến mất!
Gã lùi lại ba bước!
Chuyện này...
Trong mắt Dạ Thập Nhị bỗng lóe lên vẻ kinh ngạc!
Sức mạnh của thằng nhóc này...
Trương Minh Vũ xoa cổ tay, trong mắt lại hiện lên vẻ phấn khích!
Sức mạnh của người rèn sắt...
Loại lực đạo này...
Thật quen thuộc!
Trương Minh Vũ lại đứng thẳng!
Cảm giác háo hức chiến đấu... đã quay trở lại!
Nhưng ngay khi anh đứng vững... lại cảm thấy tê liệt ở đùi!
Không ổn!
Trương Minh Vũ cau mày.
Càng lúc càng yếu hơn!
Dạ Thập Nhị hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Không ngờ mày còn có chút sức mạnh!"
"Nhưng... cũng chỉ có thế mà thôi!”
Nói xong, trong mắt gã lóe lên vẻ lạnh lùng!
Tốc độ quỷ mị lại xuất hiện!
Dạ Thập Nhị lại xông nhanh về phía Trương Minh Vũ!
Thêm một cú đấm tung ra!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Mặc dù anh khát vọng chiến đấu, nhưng bắp đùi anh thực sự không có chút sức lực nào!
Chuyện này...
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, hung hăng tung ra cú đấm khác!
Bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên!
Lần này, cánh tay Trương Minh Vũ suýt chút nữa gãy lìa, đau đớn thấu tim gan!
Trương Minh Vũ lại lui về phía sau vài bước!
Cú đấm này... vẫn không làm gì được Trương Minh Vũ!
Dạ Thập Nhị nhíu mày!
Đột nhiên, Dạ Thập Nhất ở phía xa liên tiếp lùi lại mấy bước!
Hắn loạng choạng ... suýt ngã xuống đất!
Dạ Thập Nhất hét lớn: "Mau giải quyết đi!"
Thấy vậy, hai mắt Dạ Thập Nhị lóe sáng, hung hăng quát: "Chịu chết đi!"
Nói xong, cơ thể gã làm ra một động tác khá phức tạp!
Nhưng ... cơ thể không di chuyển?
Trương Minh Vũ chăm chú nhìn Dạ Thập Nhị, cơ thể bắt đầu căng cứng! Nhưng...
Chờ mãi vẫn không có động tĩnh gì?
Đột nhiên, Long Tam lo lắng hét lớn: "Cậu Minh Vũ! Trốn!"