Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ nghiêm nghị.
Hình như anh... đã rơi vào một âm mưu.
Nhưng việc đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích.
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều nữa, mắt nhìn chằm chằm Âu Dương Triết.
Long Tam đứng sau lưng Trương Minh Vũ.
Cảnh giác nhìn xung quanh.
Chẳng mấy chốc, Âu Dương Triết đã đến gần, trên mặt nở nụ cười lịch sự.
Mắt Trương Minh Vũ híp lại, thản nhiên nói: “Chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Âu Dương Triết khoát tay, nói: “Đáng tiếc, tôi thật sự không nỡ để anh chết”.
Nói xong, hắn mỉm cười nghiền ngẫm.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Lâm Kiều Hân nghe vậy, cơ thể mềm mại lại càng run rẩy!
Chết ư?
Lâm Kiều Hân sốt ruột.
Trương Minh Vũ cười khẽ nói: “Anh không nỡ thì tôi sẽ không chết”.
Ồ?
Âu Dương Triết vẫy nhẹ tay.
Hai vệ sĩ lao ra cởi dây trói cho Dạ Thập Nhị.
Trong mắt Trương Minh Vũ chợt lóe lên tia sáng lạnh!
Dạ Thập Nhị đứng dậy, cười nhạt nói: “Sao thế? Muốn giết tao hả? Tới đây này!”
Nói xong, trong mắt gã đầy vẻ khiêu khích.
Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, lẩm bẩm: “Yên tâm, mày... sẽ phải chết!”
Câu nói cuối cùng cực kỳ nặng nề!
Dạ Thập Nhị cười lớn, nói: “Tao lúc nào cũng chờ mày”.
Nói xong, hắn nghênh ngang đi về phía Âu Dương Triết.
Trương Minh Vũ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn.
Đằng đằng sát khí!
Trương Minh Vũ lạnh lùng nói: “Đánh Lâm Kiều Hân... là ý của anh à?”
Nói xong, anh lạnh lùng nhìn Âu Dương Triết.
Hả?
Mọi người đều sửng sốt.
Điên rồi?
Âu Dương Triết híp mắt lại, cười nói: “Về lý thì tôi nên nói đó là ý của tôi”.
“Nhưng trực giác mách bảo tôi nên nói thật, đó không phải ý của tôi”.
Nói xong, hắn nhoẻn miệng cười.
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.
Anh biết rồi.
Trong mắt Dạ Thập Nhị thoáng qua vẻ khó hiểu.
Một lúc lâu sau, lại khinh thường cười mỉa.
Vậy thì sao chứ?
Âu Dương Triết tiến lên một bước, cười nói: “Còn muốn hỏi gì không? Nếu không ... thì tôi cũng không lãng phí thời gian nữa”.
Vừa nói xong, tất cả người xung quanh đều tiến lên một bước!
Vô cùng khí thế!
Trương Minh Vũ híp mắt lại.
Nhìn một vòng, mới phát hiện xung quanh có năm sáu mươi người!
Tất cả đều có cơ thể vạm vỡ, sức chiến đấu sung mãn.
Trương Minh Vũ im lặng thở dài.
Kiếp nạn khó thoát?
Không đúng!
Bỗng nhiên, ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên.
Còn có chị tư mà.
Cả Long Thất nữa!
Tính toán thời gian... Long Thất nên đến rồi chứ?
Trương Minh Vũ im lặng không lên tiếng.
Kéo dài thời gian!
Âu Dương Triết cau mày lại, cười nói: “Tôi biết Long Thất ở bên ngoài, nên... Ra tay!”
Nói xong, trong mắt hắn đột nhiên lóe lên tia sáng sắc bén.
Trương Minh Vũ cau mày
Lâm Kiều Hân nắm chặt tay, trong mắt đầy lo lắng.
Nhưng...
Cô không thể giúp gì được!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Trong mắt Trương Minh Vũ đầy nghiêm nghị!
Ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện đám người xung quanh lần lượt tiến lên phía trước!
Dưới ánh đèn pha, bóng người kéo dài!
Khí thế hùng hồn!
Phù!
Trương Minh Vũ khó khăn điều chỉnh hơi thở.
Nạn này... không thể tránh khỏi rồi!
Ngay sau đó, Trương Minh Vũ nhẹ nhàng đặt Lâm Kiều Hân lên mặt đất.
Cơ thể mềm mại của Lâm Kiều hân điên cuồng run rẩy.
Trương Minh Vũ dịu dàng mỉm cười, nói: “Yên tâm, anh sẽ đưa em ra ngoài”.
Nói xong, anh nhẹ nhàng xoa đầu Lâm Kiều Hân.
Đứng dậy.
Đối mặt với đám người!
Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, nước mắt lại tuôn ra!
Bóng lưng này... quá nặng!
Đám người nhanh chóng đến trước mặt anh, mỗi người đều lộ vẻ mặt hung ác!
Trương Minh Vũ sóng vai với Long Tam!
Nhưng ngay sau lúc này, một loạt tiếng động cơ vang lên.
Trương Minh Vũ cau mày.
Tới rồi à?
Nhưng... dù tới cũng không thể đánh lại!
Đôi mắt Trương Minh Vũ dần trở nên u ám.