Trương Minh Vũ theo sát.
Tất cả chiến sĩ từ đầu đến cuối đều quan sát cẩn thận, không một ai hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao...
Bọn họ cũng biết thực lực của hai người.
Căn bản không lay chuyển được chút nào!
Tần Minh Nguyệt dẫn Trương Minh Vũ đứng ở chỗ cửa sắt.
Phía sau là cửa, an toàn hơn nhiều.
Trương Minh Vũ nhỏ giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta không có chi viện, chỉ có thể phòng thủ, thủ đến tám giờ!”
Chắc chắn như đinh đóng cột.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng vẻ bất đắc dĩ.
Chỉ có thể gật đầu.
Soạt soạt soạt!
Bỗng nhiên, phía sau vang lên một thanh âm sắc bén.
Cơ thể Trương Minh Vũ căng chặt!
Nhìn kỹ lại, mới phát hiện cửa sắt bị mở ra.
Sếp Trần xuất hiện!
Ở sau lưng có mười mấy chiến sĩ!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Đâu ra nhiều người như vậy chứ?
Tần Minh Nguyệt híp mắt lại, lạnh lùng nói: “Sếp Trần, ông có ý gì?”
“Tìm người đối phó với tôi sao?”
Sếp Trần cười khẩy, nói: “Được rồi, người thông minh không cần nói nhiều, chúng ta đều biết rõ mục đích của nhau”.
“Giả bộ làm gì?”
Tần Minh Nguyệt im lặng.
Sếp Trần tiếp tục nói: “Vốn tưởng rằng chúng ta sẽ chung sống hòa bình, tôi cũng đã hứa cho cô lợi ích”.
“Đáng tiếc... Sếp Tần hình như không được hiểu chuyện cho lắm”.
Nói xong, trong mắt ông ta thoáng qua vẻ giễu cợt.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Ông dám động tới tôi sao?”
Ha ha ha!
Nghe vậy, sếp Trần lập tức bật cười như điên!
Sau đó, mặt ông ta lộ ra vẻ khinh thường nói: “Sếp Tần, cô đừng quên nơi đây là Tĩnh Châu, tất cả những lời cô nói đều không có hiệu lực!”
Dứt lời, sắc mặt ông ta trở nên u ám, quát lớn: “Ra tay, đừng lãng phí thời gian!”
Tiếng quát vừa dứt, một đám chiến sĩ xúm lại vây quanh!
Trương Minh Vũ cau mày.
Tập trung nhìn kỹ mới thấy mười người đàn ông mặc đồ đen ở phía sau chưa có ý định chiến đấu, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhóm người này vẫn có thể đánh!
Ngay sau đó, nhóm người nhanh chóng lao tới.
Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt cũng bắt đầu vào cuộc chiến, đánh bên trái đập bên phải mở đường!
Bốp bốp bốp!
Âm thanh va chạm nặng nề nối tiếp nhau!
Tiếng kêu đau đớn vang lên không dứt!
Chỉ trong chốc lát, hơn mười chiến sĩ ngã xuống đất quằn quại trong đau đớn!
Sếp Trần nhíu mày.
Phù!
Trương Minh Vũ thở dốc.
Những trận chiến xảy ra thường xuyên như thế này khiến thể lực của anh không thể đuổi kịp.
Tần Minh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chỉ còn lại khoảng hơn mười mấy người của cục cảnh sát sau lưng ông ta, hãy cẩn thận với ba mươi người đó”.
Trương Minh Vũ nặng nề gật đầu.
Sếp Trần hơi nheo mắt lại, ông ta lạnh giọng nói: “Không ngờ sếp Tần lại là cao thủ!”
“Đáng tiếc...”
Ông ta nhanh chóng vẫy tay.
Trương Minh Vũ nhăn mày.
Tập trung nhìn vào mười người đàn ông đang lao tới với con dao quân đội Nepal trong tay.
Hừng hực khí thế!
Trong lòng Trương Minh Vũ rất căng thẳng, nhanh chóng chuẩn bị cho trận chiến!