Suy cho cùng... tại anh đã không bảo vệ tốt Lâm Kiều Hân, nên mới...
Không ngừng tự trách.
Đột nhiên, Lâm Kiều Hân đứng dậy.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, đã thấy Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới.
Hả?
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô ấy đang làm gì thế?
Khoảnh khắc tiếp theo……
Cơ thể mềm mại mảnh mai của Lâm Kiều Hân lao vào vòng tay của Trương Minh Vũ!
Khuôn mặt xinh đẹp dán chặt vào ngực anh!
Chuyện này...
Thấy vậy, Trương Minh Vũ trợn to hai mắt!
Càng thêm hoang mang!
Cô ấy... sao vậy?
Lâm Kiều Hân tăng lực cánh tay, ôm thật chặt.
Ừng ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt hỏi: "Em... em sao vậy?"
Lâm Kiều Hân lắc đầu, im lặng không lên tiếng.
Trương Minh Vũ ngẩn ra.
Cô ấy đang... cảm động à?
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Trương Minh Vũ.
Đôi mắt đẫm lệ...
Trương Minh Vũ hơi luống cuống, hỏi: "Em... em đang suy nghĩ gì vậy? Em yên tâm, anh nhất định sẽ bình an trở về”.
"Anh hứa với em, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện nguy hiểm!"
"Em đừng lo lắng”.
Lo lắng cho mình đến mức khóc luôn sao?
Không thể nào...
Trương Minh Vũ thực sự không thể hiểu được.
Nhưng vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân lập tức òa khóc!
Không kiềm chế được!
Ơ kìa...
Trương Minh Vũ càng bối rối hơn.
Tay chân anh luống cuống!
Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân mới nghẹn ngào nói: "Được, anh có thể đảm bảo an toàn là được”.
"Sau này anh muốn làm gì... em đều sẽ ủng hộ anh!"
Đôi mắt của Trương Minh Vũ mở to ngay lập tức.
Sao lại đến mức này rồi?
Trầm ngâm một lát, Trương Minh Vũ cười nói: "Được, có em ủng hộ, chắc chắn anh làm mọi việc đều sẽ thành công”.
Anh muốn xua tan bầu không khí bí bách này.
Nhưng sau khi nói xong... Lâm Kiều Hân không phản ứng lại.
Cú như không nghe thấy...
Trương Minh Vũ càng hoang mang.
Vẫn không tốt hơn à?
Đột nhiên, Lâm Kiều Hân kiễng chân lên ...
Gương mặt xinh đẹp không ngừng đến gần.
Ơ kìa…
Đồng tử Trương Minh Vũ chợt co rút lại!
Làm gì vậy?
Hôn hả?
Không để anh có nhiều thời gian suy nghĩ, trên mặt đã truyền đến cảm giác mềm mại...
Mát lạnh và trơn mịn!
Ừng ực!
Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, không nói nên lời.
Cô ấy... đã hôn mình thật!
Hôn mình rồi!
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy hoảng sợ.
Gặp quỷ rồi!
Mẹ kiếp…
Lâm Kiều Hân nhanh chóng đứng lại vị trí, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng.
Nhưng ánh mắt... kiên định lạ thường.
Trương Minh Vũ vô thức đưa tay lên chạm vào nơi bị hôn.
Não ngừng hoạt động!
Mặt Lâm Kiều Hân ửng hồng, nhỏ giọng thì thầm: "Cảm ơn anh, Minh Vũ”.
Cảm ơn?
Trương Minh Vũ ngây ngốc gật đầu.
Lâm Kiều Hân cúi đầu, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, bắt đầu từ hôm nay trở... em sẽ...”