Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Nhiều người dần dần vây quanh.

Mọi con mắt đều tập trung về một chỗ!

Sắc mặt Lục Thiên Long u ám, trầm giọng nói: "Bà Chương, chính là thằng ranh này!"

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười.

Trong vô thức anh đã đạt đến được vị trí này.

Đường đường là gia chủ nhà họ Lục lại chẳng làm gì được anh.

Bà Chương liếc mắt đánh giá.

Bà ta nhếch mép cười khinh bỉ, lẩm bẩm: "Cậu nhóc, tôi sẽ không làm khó cậu, cho cậu thời gian năm phút để giở bỏ hết mấy cái băng chó má vớ vẩn trên quảng trường”.

"Hết thời gian... thì đừng trách tôi không khách khí!"

Nói xong, trên mặt bà ta lộ vẻ đắc ý.

Đôi mắt Trương Minh Vũ lóe lên tia sáng.

Hóa ra là chuyện này!

Lâm Kiều Hân khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ tức giận.

Ức hiếp người quá đáng!

Trần Thắng Nam cũng căng thẳng ra mặt.

Suy cho cùng... người này rất có tiếng tăm!

Trương Minh Vũ cười nói: "Cắt băng? Cắt băng gì cơ?"

Hả?

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt!

Lục Chính Đình hơi nheo mắt lại, hét lớn: "Đừng giả bộ hồ đồ ở đây nữa! Chuyện cắt băng khai trương cửa hàng mới ở quảng trường đằng kia, mày không biết sao?"

"Cửa hàng đó của mày đã đe dọa nghiêm trọng kinh tế của nhà họ Lục bọn tao!"

"Mau cút khỏi đây!"

Cái gì?

Vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!

Các nhân viên của tập đoàn Chu Thị cũng bị kinh hãi!

Trương Minh Vũ... lợi hại vậy à?

Lục Thiên Long cau mày, trầm giọng nói: "Nói bậy bạ gì đấy?"

Nói như vậy, chẳng phải mọi người đều sẽ biết nhà họ Lục không đấu lại được, mới nhờ bà Chương giúp đỡ sao?

Lục Chính Đình lập tức cúi đầu.

Trương Minh Vũ cười nói: "Ồ? Bên kia quảng trường à?"

"Thật sự xin lỗi, việc phát triển của công ty vẫn luôn do nhân viên của công ty lo liệu”.

"Tôi không tham dự”.

"Các người tìm tôi cũng vô dụng”.

Nói xong, anh bật cười, xòe hai tay ra.

Chuyện này...

Mọi người lại trợn mắt há mồm!

Câu nói này...

Hàm ý là... các nhân viên đã đánh bại tập đoàn Lục Thị sao?

Hai anh em Lục Chính Đình siết chặt nắm đấm.

Lục Thiên Long bừng bừng lửa giận!

Giọng nói lãnh đạm của bà Chương vang lên: "Đã hai phút trôi qua, tôi không quan tâm ai là người làm việc đó”.

"Dù sao... cậu cũng phải dừng lại”.

Lời lẽ bình thản, nhưng với giọng điệu chắc chắn như đinh đóng cột!

Trương Minh Vũ cau mày.

Hù dọa tôi à?

Khóe miệng Lục Thiên Long hiện lên nụ cười khẩy.

Ngông cuồng nữa đi!

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Nếu như... tôi nói không thì sao?"

Ồ!

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh bỗng thấy ớn lạnh!

Dám phản kháng à?

Bà Chương nở nụ cười khinh thường, lẩm bẩm: "Vậy thì tập đoàn Chu Thị của cậu không cần tồn tại nữa”.

Trương Minh Vũ nghiền ngẫm nói: “Cho dù như vậy, lễ cắt băng khai trương bên kia vẫn được tổ chức thì nhà họ Lục... vẫn sẽ xong đời”.

Chuyện này...

Bà Chương cau mày.

Trong mắt Lục Thiên Long cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Đúng là vậy!

Suy cho cùng... để tiêu diệt tập đoàn Chu Thị cũng cần thời gian!

Bà Chương hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Cậu đang uy hiếp tôi sao?"

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Bà cũng có thể hiểu là như vậy”.

Mọi người đều kinh hãi!

Đôi mắt của các nhân viên của tập đoàn Chu Thị đầy vẻ khiếp sợ!

Muốn chết à?

Vẫn không chịu nói lời nịnh nọt sao?

Khóe miệng của mọi người nở nụ cười giễu cợt.

Tự tìm đường chết!

Trần Thắng Nam vô cùng lo lắng.

Sắc mặt bà Chương u ám, tức giận nói: "Hừ, cậu cho rằng tôi sẽ không tìm người làm loạn lễ cắt băng khai trương bên kia sao?"


"Cậu vẫn còn một phút!"

Advertisement
';
Advertisement