Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Trương Minh Vũ.
Chẳng ai ngờ... lại kết thúc như vậy!
Tô Mang quay người lại.
Đôi mắt đẹp quyến rũ lẳng lặng nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ, mỉm cười nói: “Còn đứng đó làm gì? Tiếp tục đi”.
“Hôm nay... Chị cũng tham gia”.
Tiếp tục?
À ừ...
Lúc này Trương Minh Vũ mới nhớ ra mình còn đang cắt băng khai trương...
Chị ấy cũng tham gia ư?
Trương Minh Vũ tươi cười nói: “Được”.
Trương Minh Vũ không do dự nữa, cầm micro và đi thẳng đến giữa sân khấu.
Lâm Kiều Hân đứng tại chỗ, trên mặt hiện sự chần chừ.
Không biết phải làm gì.
Trương Minh Vũ hơi nhíu mày, cười nói: “Tới đây”.
Vóc dáng mảnh mai của Lâm Kiều Hân run lên.
Ngay sau đó, như có một làn nước ấm chảy ở trong lòng cô, đôi chân dài bước đến bên cạnh Trương Minh Vũ.
Tô Mang di chuyển, đứng gần Trương Minh Vũ.
Chẳng mấy chốc, chương trình bắt đầu.
Toàn bộ sân khấu hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng vỗ tay.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.
Buổi cắt băng khai trương diễn ra thuận lợi.
Vào giây phút cuối cùng, đám người Trần Đại Phú và Hàn Thiên Hoa cũng xuất hiện trên sân khấu, nói lên suy nghĩ của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Toàn bộ quá trình cắt băng khai trương diễn ra khá suôn sẻ.
Sau khi buổi cắt băng khai trương kết thúc, cái tên Sơ Tinh trong chớp mắt truyền đến tai tất cả người dân ở Tĩnh Châu.
Nhà nào cũng biết!
Đặc biệt là sau khi các phương tiện truyền thông phóng đại tiêu đề, đủ loại bình luận giật gân!
Trương Minh Vũ đã đặt một phòng bao riêng.
Sau khi kết thúc, mọi người đều đến khách sạn.
Trương Minh Vũ ngồi ở vị trí chủ tọa.
Lâm Kiều Hân và Tô Mang ngồi bên cạnh anh.
Hàn Thất Thất ngồi cạnh Lâm Kiều Hân.
Trần Đại Phú, Hàn Thiên Hoa và ông cụ Chu cũng rối rít ngồi xuống.
Tần Minh Nguyệt có việc bận nên đi trước.
Tất cả những người khác đều tụ tập ở đây.
Món ăn được dọn lên.
Trương Minh Vũ nâng ly rượu, cười nói: “Hôm nay làm phiền mọi người rồi, ly rượu này để cảm ơn các vị”.
Hàn Thiên Hoa không hài lòng, nói: “Trương Minh Vũ, cái này thì có là gì, quan hệ giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy à?”
Chậc...
Ông ta vừa dứt lời, nét mặt Hàn Thất Thất thoáng qua vẻ kỳ quái.
Quan hệ gì cơ?
Trương Minh Vũ cười nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, dù sao cũng cảm ơn mọi người”.
Ngay sau đó, tất cả cùng nâng ly rồi uống cạn.
Mọi người nói chuyện.
Khuôn mặt Trần Đại Phú tràn đầy sự tôn trọng, từ đầu đến cuối đều cười lịch sự.
Hôm nay...
Tô Mang lại làm ông ta thay đổi nhận thức một lần nữa, ông ta cảm thấy vui mừng với lựa chọn của mình!
Ông cụ Chu nở nụ cười ôn hòa, nói: “Trương Minh Vũ à, trong số những người trẻ tuổi... E rằng không có ai có thể so được với cậu nhỉ?”
Trương Minh Vũ mỉm cười lúng túng, nói: “Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn, người lợi hại hơn tôi... Còn rất nhiều”.
Những lời này là lời nói thật lòng.
Dù sao... Âu Dương Triết chính là một ví dụ sống.
Ông cụ Chu mỉm cười thần bí, nói: “Nhưng theo tôi thấy... thì không hẳn”.
Nói xong, ông ấy cười hiền hòa.
Trương Minh Vũ nói với vẻ bất đắc dĩ: “Ông quá khen rồi”.
Nhưng trong lòng lại nghi ngờ.
Ông cụ Chu trông rất hiền lành dễ gần, tính tình cũng tốt.
Có lẽ lời của Âu Dương Triết...
Một lúc lâu sau, Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.
Lười suy nghĩ nhiều.
Mọi người ăn uống no say.