Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân sáng lên.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười tươi nói: "Kiều Hân, lần này em cố gắng theo chị ba học tập thật tốt”.
"Đây là cơ hội tốt đấy”.
Lâm Kiều Hân mỉm cười, nói: "Được, vậy làm phiền chị ba rồi”.
Tô Mang bĩu môi nói: "Yên tâm đi, chị nhất định sẽ dạy dỗ cô vợ bé nhỏ của em thành tài”.
Nói xong, cô ấy hung hăng trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ.
Cô vợ bé nhỏ...
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân ửng hồng.
Nhưng mà…
Sao Tô Mang cứ lạ lạ ấy nhỉ...
Trương Minh Vũ xấu hổ cười nói: "Vất vả cho chị ba rồi, chờ khi em trở về sẽ đưa chị đi chơi vui vẻ”.
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng chắc chắc tâm trạng của Tô Mang không tốt.
Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên sự kinh ngạc.
Tô Mang bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Cũng không tệ lắm, vậy em đi đi”.
"Chị và em dâu cũng phải xuất phát rồi”.
Em dâu...
Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy, một tia sáng kỳ lạ lại xuất hiện trong đôi mắt đẹp của cô.
Nhưng cuối cùng, cô cũng không nói thêm gì.
Trương Minh Vũ nhoẻn miệng cười.
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên.
Trương Minh Vũ cau mày.
Nhanh như vậy sao?
Trương Minh Vũ xoay người nhìn về phía lối vào biệt thự.
Tô Mang định nói gì đó.
Nhưng đột nhiên âm thanh của Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh đi cẩn thận”.
Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Yên tâm đi”.
Nói xong, anh bước ra khỏi biệt thự.
Tô Mang bĩu môi.
Vốn dĩ là lời của cô ấy...
Tô Mang nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Dù sao...
Bên này, Trương Minh Vũ vừa ra khỏi biệt thự, anh lập tức gọi Long Tam và Long Thất đến.
Kể lại tất cả sự việc.
Long Tam và Long Thất gật đầu đồng ý.
Hai người lái xe đi.
Trương Minh Vũ đi về phía cửa đại viện.
Ngoài cửa.
Tần Minh Nguyệt lẳng lặng chờ đợi trên xe.
Gương mặt nghiêm túc.
Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng lại xuất hiện cảm giác không yên tâm.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Minh Vũ nhanh chóng ngồi vào ghế phụ lái.
Tần Minh Nguyệt đạp ga lao xe đi.
Trương Minh Vũ cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng chờ đợi.
Giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Anh không tò mò đây là vụ gì sao?"
À...
Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Tò mò chứ”.
Tần Minh Nguyệt nghi ngờ hỏi: "Vậy tại sao anh không hỏi?"
Đôi mắt Trương Minh Vũ sáng lên, cười nói: "Dù là chuyện gì thì tôi cũng sẽ giúp cô, việc có thế nào… cũng không còn quan trọng nữa”.
Dù sao, Tần Minh Nguyệt đã giúp đỡ anh nhiều như vậy.
Trương Minh Vũ rất biết ơn.
Tần Minh Nguyệt vừa nghe thấy, ánh mắt cô ta lập tức sáng lấp lánh.
Cô ta liếc nhìn Trương Minh Vũ một lúc lâu.
Cũng mau chóng thu lại ánh mắt, nhưng khóe miệng chậm rãi vẽ lên một vòng cung.
Trương Minh Vũ vừa vặn nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lát sau, anh lên tiếng hỏi: "Cô… cũng biết cười à?"
Tần Minh Nguyệt sững sờ, sau đó trợn tròn mắt.
Làm lơ anh.
Xe chạy ổn định, chẳng mấy chốc đã đến cổng Cục Cảnh sát.
Xe dừng lại.
Tần Minh Nguyệt thong thả nói: "Lần này, chúng tôi áp giải đám người Thần Ẩn về Ninh Châu, chỉ cần đến ranh giới của Ninh Châu là được”.