Nói xong, cơ thể Tần Minh Nguyệt nhích lại gần hơn.
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Cảm giác hết sức kỳ lạ...
Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh nghe rõ chưa?”
A...
Trương Minh Vũ xấu hổ trả lời: “Nghe rồi..”.
Bị người khác bắt nạt như thế này...
Không được!
Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe lên một tia sáng.
Tần Minh Nguyệt cảm thấy hài lòng gật đầu.
Ngay sau đó, cô ta thả lỏng tay của Trương Minh Vũ ra rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe sáng.
Suy nghĩ một lúc... Mà vẫn không nghĩ ra cách giải quyết nào.
Bà mẹ nó.
Vậy mà lại...
Cuối cùng Trương Minh Vũ cũng chỉ có thể im lặng thở dài.
Tiếp tục đi về phía trước.
Không lâu sau, giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Chúng ta phải chạy thôi”.
Chạy?
Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự khó hiểu.
Còn chưa nghĩ ra lý do thì tay của anh đã bị Tần Minh Nguyệt kéo lấy.
Chạy nhanh về phía trước!
Trương Minh Vũ vừa chạy vừa nhìn xung quanh.
Nhưng mà...
Vẫn không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Tại sao lại chạy chứ?
Bây giờ anh đang cảm thấy nghi ngờ có phải Tần Minh Nguyệt đang cố ý hay không...
Tần Minh Nguyệt càng chạy càng nhanh.
Trương Minh Vũ lặng lẽ theo sau.
Một lúc sau anh mới chật vật nói: “Chị hai à, chị đi chậm lại được không, tôi không đuổi kịp rồi!”
Tại sao Tần Minh Nguyệt lại đi nhanh như vậy chứ?
Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Cô ta suy nghĩ một chốc rồi từ từ đi chậm lại.
Giọng nói dễ nghe ấy lại vang lên: “Anh cần phải luyện tập để đi nhanh hơn chứ với tốc độ này của anh thì gia đình của tôi sẽ không cho anh bước chân vào cửa đâu”.
Phụt!
Trương Minh Vũ lại suýt phun ra máu!
Một lúc sau mới nói: “Nếu như vậy thì cả đời này tôi cũng sẽ không luyện tập đâu”.
Gì cơ?
Tần Minh Nguyệt cau mày.
Sau đó đánh thật mạnh vào mông của Trương Minh Vũ!
“Á!”
Trương Minh Vũ kêu lên đầy đau đớn!
Anh hoàn toàn không đề phòng một chút nào!
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Anh phải nghe lời tôi, biết chưa?”
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu.
Ép người quá đáng!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới bực bội nói: “Cô có đánh tôi thì tôi cũng không khách sáo đâu!”
Thật quá đáng!
Tần Minh Nguyệt cau mày lại.