Hai người nhanh chóng đi qua khu rừng.
Tần Minh Nguyệt đi nhanh hơn.
Thấy vậy, cảm giác lo lắng ở trong lòng của Trương Minh Vũ càng mãnh liệt hơn..
Anh cảm thấy căng thẳng...
Một lúc sau, Tần Minh Nguyệt dừng lại.
Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ lạnh lùng!
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao thế?
Tần Minh Nguyệt nghiêm túc nói: “Người tới rồi”.
Hả?
Trương Minh Vũ nghe vậy trong ánh mắt ngay lập tức lóe lên vẻ khó tin !
Có người tới ư?
Chẳng biết tại sao, trong lòng trong Trương Minh Vũ thấy hoang mang.
Lâu như vậy lại có thể đuổi kịp!
Tần Minh Nguyệt cau mày, nói: "Mau đi thôi!"
Nói xong, cô ta nắm lấy tay Trương Minh Vũ.
Nhanh chóng chạy về phía trước!
Trương Minh Vũ không nghĩ gì nhiều, yên lặng đi theo bước chân của Tần Minh Nguyệt.
Chẳng mấy chốc, rừng cây rộng lớn hơn rất nhiều.
Nhưng lúc này Trương Minh Vũ và Tần Minh Nguyệt đều cau mày !
Phù!
Hô hấp Trương Minh Vũ dồn dập.
Hai ngày này thật sự quá mệt mỏi.
Tần Minh Nguyệt giống như không hề bị ảnh hưởng gì vậy.
Yên lặng đi tới trước!
Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát hiện có điểm bất thường nào.
Rốt cuộc là có người hay không?
Lúc sau, giọng nói thánh thót của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Nhanh lên chút, chờ đến khi trời tối chúng ta sẽ an toàn, bây giờ phải mau chóng kéo dài khoảng cách”.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Trời tối... Sẽ an toàn sao?
Hai người tiếp tục đi tới phía trước, Trương Minh Vũ đã bắt đầu thở hổn hển.
Tần Minh Nguyệt cau mày, hỏi: "Anh có được không vậy? Không được thì tôi cõng anh, yếu thế”.
Phì!
Lời này vừa nói ra, Trương Minh Vũ tức hộc máu!
Tôi yếu sao?
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút...
Khoảng cách giữa anh và Tần Minh Nguyệt cũng không hề nhỏ...
Không so sánh sẽ không có đau thương!
Lúc lâu sau, Trương Minh Vũ cắn răng, tăng tốc đi nhanh!
Liều mạng!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trương Minh Vũ đã đói không chịu được, nhưng Tần Minh Nguyệt vẫn không có ý dừng lại .
Anh chỉ có thể kiên trì.
Sắc trời dần mờ tối, trong rừng cây tầm mắt cũng bị trở ngại.
Trương Minh Vũ thật sự chạy hết nổi.
Một lúc sau, mới hỏi: "Chúng ta vẫn không thể nghỉ ngơi sao? Bọn chúng có thể đuổi đến nhanh như vậy à?"
Tần Minh Nguyệt dừng bước.
Lắng tai nghe ngóng...
Lúc này mới lẩm bẩm nói: "Lạ thật, tại sao lại không đuổi nữa?"
Trương Minh Vũ nghe vậy khóe miệng giật lên một cái.
Mẹ kiếp!