Không ra tay à?
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Minh Nguyệt lóe lên ánh sáng.
Đột nhiên, sắc mặt sa sầm lại!
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày, cơ thể lại lần nữa căng thẳng!
Chuẩn bị sẵn sàng!
Tần Minh Nguyệt đột nhiên tiến lên một bước!
Trương Minh Vũ giật mình!
Vội vàng né sang một bên!
Nhưng sau khi đứng sững lại, lúc này anh mới biết rằng Tần Minh Nguyệt không phải đi về phía anh, mà là ... cầm chăn lên?
A?
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhưng anh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tần Minh Nguyệt đã quấn chăn chặt cơ thể cô ta!
Trương Minh Vũ bối rối.
Cô ta đang làm gì?
Ầm!
Bỗng nhiên, một thanh âm nặng nề vang lên!
Trương Minh Vũ cau mày.
Định thần nhìn kỹ lại, lúc này mới phát hiện cửa phòng bị đá tung!
Năm gã đàn ông vạm vỡ và ông chủ bước vào!
Trương Minh Vũ bừng tỉnh.
Chẳng trách Tần Minh Nguyệt bỗng nhiên quấn chặt cơ thể...
Đáy mắt Tần Minh Nguyệt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo!
Vốn dĩ đang chịu ấm ức!
Một bụng bực tức không có nơi nào để trút giận, nhóm người này đến thật đúng lúc!
Ngay sau đó, ông chủ giả vờ nói: "Khụ khụ, à... Tôi nghi ngờ các người đang làm một số việc làm ăn phi pháp ở đây”.
"Cho nên...”
Nhưng còn chưa kịp nói xong, đã thấy Tần Minh Nguyệt bước tới.
Trên người còn quấn chăn!
Ông chủ kích động.
Trong mắt năm gã đàn ông cũng tràn đầy vẻ hưng phấn.
Chẳng lẽ bên trong...
Giọng nói lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Cho nên cái gì?"
Ừng ực!
Ông chủ khó khăn nuốt nước miếng, cười nói: "Cho nên. . . Tôi muốn dẫn đi...”
Bốp!
Còn chưa nói xong, một âm thanh lanh lảnh đột nhiên vang lên!
"A!"
Ông chủ rú lên đau đớn!
Cơ thể hung hăng đập thẳng vào cửa phòng tắm, cánh cửa cũng bị đập nát!
Năm gã đàn ông ngây ngẩn.
Trương Minh Vũ cũng tràn đầy kinh ngạc.
Sức lực lớn thật!
Tần Minh Nguyệt bước lên trước.
Năm gã đàn ông trố mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.