Đúng lúc nhìn thấy Tần Minh Nguyệt đã thay xong quần áo, đang đi ra từ nhà vệ sinh.
Trương Minh Vũ liếc cô ta.
Đợi đến lúc tôi đánh lại cô đi!
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Sao thế? Chuyện hôm qua… có lĩnh hội được điều tâm đắc gì không?”
Trương Minh Vũ nhướng mày.
Suy nghĩ một lúc, anh mới thản nhiên nói: “Có chứ, lúc không mặc gì vẫn đẹp hơn lúc mặc một chút”.
Tần Minh Nguyệt đỏ mặt.
Đồ khốn…
Tần Minh Nguyệt lập tức sâu xa nói: “Đừng gấp gáp, tôi đã nói rồi, chỉ cần anh ngoan ngoãn… sớm muộn gì tôi cũng thuộc về anh”.
Nói xong, lại nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ!
Trương Minh Vũ lười quan tâm.
Tần Minh Nguyệt nói tiếp: “Được rồi, chúng ta có thể trở về rồi”.
Nghe đến đây Trương Minh Vũ mới kích động hơn.
Cuối cùng cũng được về rồi!
Cuối cùng cũng có thể tránh xa người phụ nữ điên này rồi!
Tần Minh Nguyệt dường như đã nhìn thấu hết, cười nói: “Anh cho rằng quay về là có thể thoát khỏi tôi sao?”
Ơ…
Trương Minh Vũ co rút khóe miệng.
Không phải chứ…
Tần Minh Nguyệt rất đắc ý, nói: “Được rồi, đi thôi”.
Nói xong cô ta đã đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ âm thầm đi theo.
Hai người nhanh chóng xuống đến lầu một.
Nhìn quanh một vòng…
Tần Minh Nguyệt cau mày, lẩm bẩm: “Lạ thật, bọn họ dám chạy sao?”
Gì cơ?
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Không biết tại sao, trong lòng anh bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
Một lúc sau đôi mắt của Tần Minh Nguyệt mới lóe lên vẻ lạnh lùng nói: “Đi nhanh lên”.
Hả?
Trương Minh Vũ cau mày.
Nhưng còn chưa kịp hỏi thì Tần Minh Nguyệt đã đi ra ngoài.
Chuyện này...
Trương Minh Vũ đi theo sau.
Tần Minh Nguyệt im lặng nhìn xung quanh, không nhận ra bất kỳ điều gì khác thường.
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tần Minh Nguyệt từ tốn trả lời: “Không sao hết, chỉ là... có linh cảm xấu mà thôi”.
Hả?
Trương Minh Vũ sững người.
Thật ra... Trong lòng của anh cũng có linh cảm xấu.
Một lúc sau anh mới cười nói: “Không có gì, có khả năng là bọn họ sợ quá chạy mất rồi, dù sao thì họ cũng không thể ở bên ngoài cả một đêm như vậy mà”.
Tần Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Là vậy ư?
Tần Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có câu trả lời.
Tần Minh Nguyệt khẽ nói: “Chúng ta đi thôi”.