Trương Minh Vũ đột nhiên muốn hộc máu!
Mẹ nó!
Coi tôi là ai chứ?
Trương Minh Vũ giận dữ trợn mắt.
Nhìn xung quanh.
Vì cả chặng đường này quá dài nên rất nhiều hành khách đã chìm vào giấc ngủ.
Chiếc xe vẫn chạy rất ổn định.
Có rất ít xe cộ ở xung quanh nên rất yên tĩnh.
Ngẩng đầu lên...
Đúng lúc nhìn thấy một đám mây đen trên đỉnh núi.
Vô cùng ảm đạm.
Trương Minh Vũ cau mày.
Không biết vì sao, trong lòng anh xuất hiện một dự cảm xấu.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới khẽ lắc đầu.
Thành phố Tĩnh Châu chỉ cách đây tầm hai mươi cây số.
Lúc này xe đã đi vào ngọn núi mà Trương Minh Vũ vừa thấy lúc nãy.
Trên trán của Tần Minh Nguyệt đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Cực kỳ căng thẳng.
Trương Minh Vũ thấy vậy bèn nói: “Ôi, cô có thể đừng căng thẳng nữa được không, tôi cũng căng thẳng theo cô rồi này”.
Tần Minh Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh thì biết cái gì, câm miệng mà đợi đi”.
“Nếu gặp nguy hiểm thì anh cứ chạy trước”.
“Đồ ngốc”.
Nói xong lại liếc Trương Minh Vũ.
A...
Khóe miệng của Trương Minh Vũ co giật dữ dội.
Đồ ngốc ư?
Chết tiệt...
Trương Minh Vũ trừng mắt, không thèm quan tâm nữa.
Muốn căng thẳng thì cứ việc căng thẳng đi!
Dù sao cũng... sắp tới Tĩnh Châu rồi, còn có vấn đề gì nữa chứ?
Xe khách đã hoàn toàn đi vào vùng núi.
Trương Minh Vũ nhìn một vòng, xung quanh toàn là những cây thông cao lớn...
Trong lòng anh bỗng hiện lên sự kháng cự khó lòng giải thích.
Dù sao... Bọn họ cũng đã vật lộn ở trong rừng thông mấy ngày trời...
Trương Minh Vũ thu tầm mắt lại.
Đột nhiên giọng nói dễ nghe của Tần Minh Nguyệt vang lên: “Nhớ kỹ, lát nữa nếu có chuyện gì xảy ra thì anh phải tự chạy trước”.
“Nếu có người đến, tôi nghĩ... tôi không thể nào bảo vệ anh được”.
Đôi mắt của Trương Minh Vũ hiện lên sự bất lực.
Câu này... nghe thật khó xử.
Nhưng Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy ngạc nhiên, rốt cuộc là thứ gì đã khiến cô ta lo lắng như vậy?
Không phải là...
Trương Minh Vũ im lặng thở dài.
Con đường về nhà khó khăn quá.
Két!
Đột nhiên tiếng thắng xe vang lên!