Cơ thể Trương Minh Vũ căng cứng.
Nhưng bây giờ anh có chống cự cũng vô ích.
Khóe môi Trương Minh Vũ lộ ra nụ cười khổ.
Anh yên lặng thở dài.
Ánh mắt Sơn Bản Lộ lóe lên tia lạnh lẽo.
Chết đi!
Nắm đấm nhanh chóng nện xuống.
Trong lòng Trương Minh Vũ dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Bỗng nhiên…
Một làn gió thơm thổi đến…
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Nhìn kỹ lại thì…
Vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Minh Nguyệt xuất hiện trước mặt.
Hả?
Ánh mắt Trương Minh Vũ hiện lên tia khó hiểu.
Tại sao cô ta lại ra tay?
Nụ cười nhạt trên mặt Sơn Bản Lộ biến mất trong nháy mắt.
Đột nhiên ngừng lại!
Nhưng tên đã lên dây, hắn không thể không bắn.
Cuối cùng vẫn hung hăng nện một quyền xuống.
Tần Minh Nguyệt nhíu lại.
Xem ra…
Cuối cùng, Tần Minh Nguyệt khẽ thở dài một hơi.
Không còn cách nào rồi.
Anh ấy… không thể chết được.
Rất nhanh sau đó, Tần Minh Nguyệt dốc toàn lực đấm xuống.
Ầm!
Rắc!
Âm thanh va chạm và tiếng xương nứt vỡ đồng thời vang lên.
Sắc mặt Sơn Bản Lộ lập tức thay đổi.
“A!”
Sơn Bản Lộ lập tức kêu lên đau đớn.
Cơ thể văng ngược trở lại.
Trương Minh Vũ thấy thế, trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Lợi hại như vậy sao?
Sự giễu cợt trên khuôn mặt của đám người Dạ Thập Nhất hoàn toàn đông cứng lại.
Chuyện này…
Sao có thể?
Mặc dù biết Tần Minh Nguyệt không tầm thường nhưng không ngờ rằng lại khủng bố đến vậy.
Không thể, tuyệt đối không có khả năng.
Đôi mắt bà lão sáng rực lên.
Bụp!
Kế đó Sơn Bản Lộ đáp lên mặt đất.
Cánh tay gãy lìa hoàn toàn.
Ánh mắt của mọi người xung quanh lộ ra vẻ thẫn thờ.
Không biết làm sao!
Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi: “Không… không phải cô không thể lộ thực lực sao?”
Giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người mới nghe được.
Tần Minh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo anh là người của tôi”.
“Người của tôi… không ai được phép ức hiếp”.