Ngay sau đó, một lực kinh người từ cánh tay truyền đến!
Trương Minh Vũ tiến lên nhanh chóng!
Khoảng cách cùng đám người Dạ Thập Nhất đột nhiên được nới ra!
Trương Minh Vũ ngạc nhiên mừng rỡ không thôi!
Nhưng tốc độ ở chân đã không theo kịp!
Tần Minh Nguyệt dừng bước, khẽ nói: "Chạy được thì chạy, nếu không thì dừng lại chờ tôi!”
Nói xong, cánh tay cô ta khẽ giơ lên, ấn ở sau lưng Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Trong nháy mắt một lực lượng mạnh mẽ từ phía sau truyền đến!
Cơ thể Trương Minh Vũ hoàn toàn không kiểm soát được lao về phía trước!
Mẹ kiếp!
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm!
Mẹ kiếp, nhanh quá rồi nhỉ?
Trương Minh Vũ nhanh chóng di chuyển chân, nhưng ... thực sự không thể theo kịp tốc độ này!
Chân anh mềm nhũn...
Trương Minh Vũ nhanh chóng nằm thẳng tắp trên mặt đất!
Anh vô cùng lúng túng.
Khóe miệng Tần Minh Nguyệt khẽ giật.
Ngốc chết đi được!
Nhưng Tần Minh Nguyệt không để ý đến nữa.
Cô ta xoay người, đối mặt với đám người kia!
Trương Minh Vũ cố gắng đứng dậy, tiếp tục đi về phía trước!
Nhìn về phía sau...
Tần Minh Nguyệt đang đấu với một đám người!
Bóng người bay tán loạn!
Dạ Thập Nhất chợt quát lên: "Mấy người đi bắt hắn đi, cô ta giao cho tôi!"
Hả?
Trong lòng Trương Minh Vũ bỗng căng thẳng!
Nhìn kỹ lại...
Đúng lúc thấy đám người Dạ Thập Nhất lao về phía Tần Minh Nguyệt!
Lại vang lên tiếng đánh nhau!
Mặc dù thực lực của Tần Minh Nguyệt rất kinh khủng, nhưng lúc này, cũng không thể chống lại nhiều người như vậy...
Cô ta chỉ có thể khó khăn chống đỡ!
Ngoài ra một đám người khác lao về phía Trương Minh Vũ.
Mẹ kiếp!
Con ngươi Trương Minh Vũ suýt chút nữa rớt ra ngoài.
Một người, hai người, ba người...
Chết tiệt, chạy không thoát rồi!
Trương Minh Vũ cắn chặt hàm răng, xoay người tiếp tục chạy trốn!
Nhưng chưa kịp chạy bao xa, mấy bóng người đã chặn trước mặt!
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Còn có người à?
Trước sau đều là người, Trương Minh Vũ không còn chỗ chạy!
Trong mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ sắc bén.
Nếu không còn đường lui thì đành chiến đấu thôi!