Chuyện này…
Lâm Kiều Hân học nấu ăn từ khi nào vậy?
Thời gian lại chậm rãi trôi qua.
Lâm Kiều Hân đắm chìm trong nấu ăn, vô cùng nghiêm túc.
Không lâu sau mùi hương đã bắt đầu tỏa ra bên ngoài.
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước miếng theo bản năng.
Càng đói hơn.
Lâm Kiều Hân quay đầu lại nhìn lướt qua.
Lúc này mới phát hiện Trương Minh Vũ đang kinh ngạc đứng ở cửa nhìn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân đỏ ửng.
Cô rất lúng túng.
Chẳng mấy chốc đồ ăn đã được chuẩn bị xong.
Trương Minh Vũ vội vàng đi vào, phụ cô dọn cơm ra ngoài.
Hai người cùng ngồi xuống.
Trương Minh Vũ vẫn ngạc nhiên nhìn một bàn đầy thức ăn đủ hương vị.
Một lúc lâu sau mới hỏi: “Em… học nấu ăn khi nào vậy?”
Lâm Kiều Hân từ tốn nói: “Mấy ngày anh không ở đây, em đã… học”.
Trương Minh Vũ càng kinh ngạc hơn!
Chỉ có mấy ngày mà đã học được rồi sao?
Lâm Kiều Hân lập tức bổ sung thêm: “Thực ra… chỉ có hai món này thôi mà”.
Trương Minh Vũ chợt hiểu ra.
Lát sau, anh mỉm miệng cười: “Rất tốt, học được mấy cái này đã là không tệ rồi”.
“Giỏi lắm!”
Nói xong, anh vội vàng cầm đũa lên.
Nếm thử một miếng.
Vẻ mặt Lâm Kiều Hân bình tĩnh nhưng ánh mắt không nhịn được đặt lên người Trương Minh Vũ.
Trong lòng cực kỳ chờ mong.
Trên mặt Trương Minh Vũ lộ ra vẻ ngạc nhiên, cảm thán: “Không tệ, ngon lắm!”
Ngon thật!
Nháy mắt trong lòng Trương Minh Vũ thả lỏng rất nhiều.
Yên lặng cúi đầu bắt đầu ăn.
Trương Minh Vũ ăn từng miếng một, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người nhanh chóng ăn xong.
Trương Minh Vũ thả người dựa lưng vào ghế.
Cực kỳ hưởng thụ.
Sau khi ăn uống no nê, trong phòng còn ấm áp.
Lâm Kiều Hân thấy vậy, sự đau lòng trong mắt cô càng rõ ràng.
Mấy ngày này… rốt cuộc anh đã trải qua những gì?
Đôi bàn tay trắng nõn của Lâm Kiều Hân siết chặt.
Trong phòng khách lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Lúc sau, Trương Minh Vũ cười ha ha nói: “Hai ngày này có bận gì không?”
Thật khó xử.
Anh cũng chỉ có thể tùy tiện tìm một đề tài nói chuyện.
Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy thì mếu máo.
Bận chứ gì nữa…
Lát sau mới đáp lại: “Đương nhiên là có việc bận rồi”.
Hả?
Lông mày Trương Minh Vũ nhíu lại, cười hỏi: “Gần đây có tiến triển gì không?”
Lâm Kiều Hân chậm rãi nói: “Vẫn tốt, Tĩnh Châu đã là của anh”.