Lúc này Trương Minh Vũ đã bắt đầu bận rộn.
Một chốc sau, mùi thơm bắt đầu tỏa ra khắp phòng.
Lâm Kiều Hân cảm thấy thèm ăn.
Nhanh chóng đi đến cửa nhà bếp.
Im lặng đứng nhìn.
Trương Minh Vũ thấy thế, đôi mắt anh lại tràn đầy sự bất lực.
So với tối hôm qua... chỉ đổi vị trí cho nhau thôi mà.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được làm xong.
Lâm Kiều Hân bưng phụ đồ ăn ra bàn.
Hai người ngồi xuống.
Đôi mắt của Trương Minh Vũ đầy sự nghi ngờ.
Xem ra...
Hình như là Lâm Kiều Hân... không hề giận?
Chuyện này...
Một lúc sau, khóe miệng của Trương Minh Vũ nở ra một nụ cười đầy phấn khích!
Lâm Kiều Hân thấy vậy, nghi ngờ hỏi: “Anh cười gì thế?”
Câu nói này khiến cho Trương Minh Vũ càng chắc chắn là cô không nổi giận!
Trương Minh Vũ cười toe toét: “Vui thôi”.
Vui thôi?
Lâm Kiều Hân ngơ ngác hỏi: “Vui cái gì cơ?”
Trương Minh Vũ cau mày.
Trương Minh Vũ do dự một lúc rồi cười ha hả nói: “Em đoán đi?”
Đoán hả?
Lâm Kiều Hân trợn mắt nói: “Anh nói lẹ đi, em đoán cái gì chứ”.
Tâm hồn thiếu nữ hơi hỗn loạn.
Vui à... sáng nay anh ấy đã nhìn thấy gì rồi sao? Anh ấy... không phải là loại người đó chứ?
Đôi mắt của Trương Minh Vũ lóe lên vẻ bất lực.
Một lúc sau mới nhếch miệng cười nói: “Thật ra... cũng không có gì, chỉ là mới về nên vui thôi”.
Anh cũng không biết phải nói như thế nào nữa.
Cảm thấy hơi xấu hổ...
Nếu như Lâm Kiều Hân chịu phối hợp nói chuyện thì anh hy vọng chuyện này sẽ được nói rõ ràng hơn.
Nhưng... Lâm Kiều Hân không chịu đoán...
Trương Minh Vũ cúi đầu xuống.
Lâm Kiều Hân khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ nôn nóng.
Không biết tại sao...
Bây giờ cô cực kỳ muốn biết tại sao Trương Minh Vũ lại vui vẻ như thế.
Có phải là do lúc sáng hay không....
Lâm Kiều Hân mếu máo nói: “Chắc chắn là không phải, tối hôm qua anh có vui như vậy đâu”.
“Nói nhanh lên, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Nói xong, ánh mắt sáng rực của cô nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ.
Càng nôn nóng hơn!
Trương Minh Vũ bất lực nói: “Thật sự không có gì đâu, còn việc gì có thể khiến anh vui nữa đâu chứ”.
Lâm Kiều Hân nắm chặt tay.
Tại sao lại không nói!
Anh ấy...
Trong lòng Lâm Kiều Hân đang dâng lên cảm giác lo lắng.
Muốn nói lại thôi.
Trương Minh Vũ ngẩn người.
Sao vậy?