Cả con phố đều bán các món ngon, mùi thơm tràn ngập trong không khí.
Lúc nãy bọn họ ở trong trung tâm thương mại ngửi được mùi thơm chính là từ nơi này bay qua.
Trương Minh Vũ cười nói: “Vậy là… em có thể ăn no nê rồi.”
Lâm Kiều Hân nhanh chóng gật đầu, cười nói: “Sau lần anh dẫn em đi ăn, em chưa từng ăn lại mấy món đó lần nào nữa.”
Dứt lời, trong mắt cô hiện lên vẻ phấn khích.
Thấy vậy, Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thật là… hạn hạn chết úng úng chết.
Hai người nhanh chóng đi qua.
Trai tài gái sắc.
Tiếc là… Trương Minh Vũ mặc bộ đồ xuề xòa.
Hai người đi vào trong phố, yên lặng tìm kiếm.
Ánh mắt Lâm Kiều Hân tỏa ánh sáng!
“Em ăn món này!”
“Món này nữa!”
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.
Lâm Kiều Hân cũng ngây ngẩn cả người.
Một đám người nhanh chóng đi đến.
Bầu không khí ầm ĩ xung quanh lập tức yên tĩnh.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía đám người mới đến, trong mắt chứa đầy vẻ kiêng kị.
Trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Xem ra đám người kia… có địa vị không bình thường!
Lâm Kiều Hân nhíu đôi mày đẹp.
Đám người từ từ dừng bước.
Trương Minh Vũ nhìn kỹ bọn họ, mới phát hiện quần áo trên người bọn họ chủ yếu là màu đỏ, ngoại hình… không có gì lạ.
Dẫn đầu là hai nam một nữ, trên mặt người nào cũng có vẻ phấn khích.
Ba người đều nhìn chằm chằm Lâm Kiều Hân.
Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác không ổn.
Lâm Kiều Hân nhíu mày, nói: “Chúng ta đi thôi, em… không thích bọn họ cho lắm.”
Ơ kìa…
Trương Minh Vũ cười nói: “Cũng được, chúng ta đi thôi.”
Dứt lời, anh đứng dậy.
Ít nhất… trông đám người kia có vẻ không có ý tốt.
Lâm Kiều Hân cất bước tiến lên, rất tự nhiên mà ôm cánh tay Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ không hề do dự đi thẳng ra ngoài.
“Đợi đã!” cô gái kia chợt cất giọng thanh thúy.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Quả nhiên…
Lâm Kiều Hân chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi thôi.”
Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu, không thèm để ý đến đám người, dẫn Lâm Kiều Hân ra ngoài.
Thấy vậy, mọi người đều sững sờ.
cô gái nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ.
Không nể mặt cô ta hả?
cô ta quát to: “Tôi bảo anh đứng lại! Anh có nghe hay không?”