Lâm Kiều Hân cực kì kích động, đồng thời có một ít… căng thẳng.
Trương Minh Vũ cảm nhận được, cười ha hả nói: “Sao hả? Sợ hả?”
Lâm Kiều Hân tức giận lườm anh một cái: “Em không có! Em chỉ là… chỉ là…”
Nói cả buổi mà vẫn không nói thành câu.
Trong mắt Trương Minh Vũ tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Anh chợt lên tiếng: “Phải rồi, em có muốn dạy cho bọn họ một bài học không?”
Hả?
Lâm Kiều Hân hỏi với vẻ khó hiểu: “Em… dạy dỗ kiểu gì?”
Trương Minh Vũ cười nói: “Em không cần biết. Em chỉ cần muốn là anh sẽ có cách!”
Trong mắt Lâm Kiều Hân lập lòe ánh sao.
cô gật mạnh đầu nói: “Muốn ạ!”
cô chướng mắt đám người kia từ nãy giờ!
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, bởi vì bọn họ nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân!
Hai người kia… không mang đầu óc ra ngoài hả?
cô gái và hai người đàn ông đều nở nụ cười khinh thường.
Bọn họ cho rằng cơ hội làm ăn tới rồi, nào ngờ… là hai đứa ngu ngốc!
cô gái kia cất giọng lạnh lùng: “Thôi bỏ đi, tôi không còn hứng thú nữa. Đánh bọn họ một trận để bọn họ khôn ra đi!”
Đám đàn ông gật đầu, cung kính đáp: “Vâng!”
Sau người đồ đỏ mặt mày nghiêm nghị, dần dần nhìn về phía Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân với ánh mắt lạnh băng.
Trương Minh Vũ cười nói: “Sắp lên rồi! Chuẩn bị nha!”
Dứt lời, anh túm một tay của Lâm Kiều Hân.
Ơ?
Lâm Kiều Hân sửng sốt.
Sau đó, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ phấn khích, nóng lòng muốn thử!
Hai người đồ đỏ bước lên phía trước.
Trương Minh Vũ vẫn bước đi thong thả như thường.
Hai bên va chạm vào nhau.
Trương Minh Vũ nhẹ nhàng nắm cổ tay Lâm Kiều Hân.
Trong mắt người áo đỏ chợt lóe lạnh lùng: “Nhãi ranh! Đi chết đi!”
Dứt lời, anh ta bước lên, nện ra một quyền.
Thấy vậy, trong mắt mọi người xung quanh đều lập lòe vẻ phấn khích.
Đánh nhau rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: “Xòe bàn tay ra, chúng ta sắp đánh người!”
Lâm Kiều Hân vô thức xòe bàn tay theo lời anh.
cô cực kì kích động!
Hai người áo đỏ nhanh chóng tới trước mặt bọn họ.
Nắm đấm rơi xuống!
Trương Minh Vũ vươn tay trái, vặn một cái, rồi siết chặt cánh tay người áo đỏ.
Người áo đỏ mở to hai mắt nhìn, trên mặt đều là vẻ mịt mờ.
Sao cánh tay… mất hết cảm giác vậy?
Trương Minh Vũ cười hào hứng: “Đánh nhau đi!”
Dứt lời, anh giơ tay phải đang nắm lấy tay Lâm Kiều Hân lên cao.
Lâm Kiều Hân mở to hai mắt nhìn!
Phấn khích lại căng thẳng.
Ngay sau đó, cánh tay tát xuống mặt người áo đỏ.
Người áo đỏ ngạc nhiên!
Tất cả mọi người ngạc nhiên!
Bốp!