Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Liễu Thanh Duyệt giận dữ trợn trừng mắt, thản nhiên nói: “Được thôi, nể tình ông ta đối xử tốt với em, chị có thể ra tay cứu chữa. Nhưng mà chị có điều kiện”.

 

Trương Minh Vũ khó nén nổi hưng phấn, vội vàng hỏi: “Điều kiện gì? Chị cứ nói đi, chỉ cần em có thể làm được!”

 

Ánh mắt cô ấy khẽ lay chuyển. Cô ấy dịu dàng cất giọng nói: “Chị muốn em… ngủ với chị”.

 

Phụt!

 

Trương Minh Vũ vừa uống trà lập tức phun hết ra ngoài!

 

Cái gì?

 

Ngủ?

 

Liễu Thanh Duyệt lấy giấy ăn chậm rãi lau đi nước trà bắn lên mặt nhưng không hề tỏ ra ghét bỏ.

 

“Chị… chị đừng đùa nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với chị đấy”, anh bất lực nói.

 

Đây là điều kiện quái quỷ gì vậy…

 

Nếu đổi thành một người đàn ông khác, đây chính là phúc phận tám trăm năm mới tu luyện thành!

 

“Nhưng lâu lắm rồi chị không được ôm em ngủ. Có chị ba ở đây, chị muốn ôm em ngủ cũng khó lắm. Em tự xem xét đi”.

 

Nói xong, Liễu Thanh Duyệt lại ngả người ra đằng sau, vẻ mặt bình thản.

 

Trương Minh Vũ bỗng thấy hoài nghi trên người mình có ma lực gì đó.

 

Sao mà…

 

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi bất đắc dĩ nói: “Chị đừng làm loạn nữa. Chị giúp em chút đi, muốn em làm gì cũng được hết”.

 

Trương Minh Vũ chỉ có thể đồng ý qua loa.

 

Hai mắt Liễu Thanh Duyệt chợt loé lên. Cô ấy cười đắc ý: “Lúc nào?”

 

Anh nghĩ một lúc rồi đáp: “Dù sao bác sĩ đã nói ông ấy vẫn còn chống đỡ được mấy ngày…”

 

“Vậy thì không vội, ăn cơm trước đi”, cô ấy phất tay, không thèm để tâm.

 

Trương Minh Vũ đã giải quyết được nỗi lo trong lòng.

 

Dù thế nào thì chuyện này cũng coi như xong.

 

Anh không nghĩ ngợi nhiều nữa, bắt đầu thưởng thức món ngon.

 

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, vô thức nhắc tới chuyện khi còn bé.

 

Không thể không thừa nhận, khi còn nhỏ anh đã chịu đánh chịu tội thay mấy cô chị này không ít lần. Bọn họ thích anh như vậy cũng rất bình thường.

 

Mấy người họ là quan hệ chị em cùng bái một thầy, khi còn ở trong núi lại sớm chiều ở chung, khó mà quên đi được.

 

Huống hồ bọn họ đã quen thấy người ngoài xã hội suốt ngày lừa gạt lợi dụng nhau nên cũng rất nhớ sự đơn thuần khi còn nhỏ.

 

Hai người nhanh chóng dùng bữa xong.

 

Trương Minh Vũ quay đầu nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện cả tầng hai này không có ai động đũa.

 

Hầu như ánh mắt của mọi đàn ông đều dán chặt lên người Liễu Thanh Duyệt, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

 

Mẹ nó, ghê gớm vậy sao?

 

Trương Minh Vũ sợ ngây người, không khỏi thán phục sức hút của cô ấy.

 

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Thanh Duyệt lại tràn đầy chán ghét.

 

“Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi chứ?”, Trương Minh Vũ đứng dậy hỏi.

 

Cô ấy khoanh tay, từ tốn đáp: “Ngồi xuống”.

 

Anh ngạc nhiên không biết có chuyện gì.

 

Cô ấy chậm rãi nói: “Chị gọi em ra đây còn mục đích khác nữa, lát nữa em sẽ biết thôi”.

 

Mục đích khác nữa?

Advertisement
';
Advertisement