Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Nói xong, anh cảm thấy nhẹ lòng đi nhiều.

 

Lâm Kiều Hân đứng sững tại chỗ.

 

Bên tai cô chỉ nghe thấy hai thông tin quan trọng. Trương Minh Vũ cứu cô, nhân viên phục vụ cởi quần áo cho cô.

 

Không biết tại sao cô bỗng thấy lòng mình nhẹ nhõm không ít.

 

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói thật chứ?”

 

Trương Minh Vũ bất lực gật đầu: “Thật mà. Nhân viên phục vụ kia có thể làm chứng cho tôi. Cô cũng có thể kiểm tra camera giám sát thử xem”.

 

“Anh bế tôi? Còn bế tận hai lần?”, Lâm Kiều Hân lại lạnh giọng chất vấn.

 

“Đúng…”

 

Trương Minh Vũ định trả lời theo bản năng, nhưng sau khi cảm nhận được giọng điệu lạnh lùng của cô lại càng bất đắc dĩ: “Bà cô của tôi ơi, cô đã thành ra thế kia, sắp ghìm chết tôi đến nơi…”

 

“Thì… cô đang khó chịu như thế, tôi cũng đâu thể bỏ mặc cô được…”

 

Ánh mắt cô chợt loé lên như có điều suy nghĩ.

 

“Cô muốn tin hay không thì tuỳ, dù sao bây giờ cô cũng không sao rồi”.

 

Anh bực bội nói xong câu cuối rồi cất bước đi thẳng ra cửa.

 

“Đứng lại!”

 

Tiếng quát lạnh lùng lại vang lên.

 

Anh buồn bực quay lại hỏi: “Cô còn muốn làm gì nữa? Tôi tốn bao nhiêu công sức cứu cô ra, cô vẫn còn muốn giết tôi bằng được sao?”

 

Nghe anh nói vậy, Lâm Kiều Hân sửng sốt.

 

Cô cũng không biết tại sao mình lại muốn gọi anh, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một khả năng.

 

Cô thấy sợ.

 

“Tôi đói rồi, tìm đồ ăn cho tôi đi”, mãi lâu sau cô mới thốt lên một câu.

 

Trương Minh Vũ ngẩn người, tức giận trừng mắt: “Chờ đấy”.

 

Dứt lời, anh quay lưng đi ra ngoài.

 

Lâm Kiều Hân bật đèn phòng lên, ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt phức tạp.

 

Nhưng cô nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc.

 

Cô mở cửa phòng ra, xác định không có bóng dáng anh ở đây mới lặng lẽ đi về phía thang máy.

 

Hai mươi phút sau, Trương Minh Vũ bê đồ ăn ra khỏi thang máy đi vào phòng.

 

Anh vừa bước vào đã thấy Lâm Kiều Hân đang ngồi trên sofa, sắc mặt lại lạnh lùng như cũ.

 

Khoé miệng anh hơi co giật.

 

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh đều thấy sống lưng lạnh toát.

 

“Ăn cơm”.

 

Trương Minh Vũ chậm rãi đặt đồ ăn lên bàn, cao giọng nói.

 

Lâm Kiều Hân tới gần, cầm đũa bắt đầu ăn.

 

Anh ngồi cạnh thấy vậy không khỏi sửng sốt. Thế này là đói bao lâu rồi…

 

Cô nhanh chóng dùng bữa xong, đặt đũa xuống.

 

Trương Minh Vũ lẳng lặng nhìn từng động tác của cô, trong lòng bỗng thấy kỳ quái.

 

Trong một căn phòng xa hoa của khách sạn cao cấp.

 

Chỉ có anh và Lâm Kiều Hân ở bên trong, nhưng lại không phải thuê ngủ…

Nghĩ gì vậy?

 

Trương Minh Vũ lắc đầu, ném hết những suy nghĩ xấu xa kia ra sau đầu.

 

Lâm Kiều Hân đứng dậy, lạnh giọng ra lệnh: “Về thôi”.

 

Anh ngẩn người.

Advertisement
';
Advertisement