"Không có gia giáo là không có gia giáo! Còn gọi tôi là bà già, đúng là đồ không có mắt? Con cái mất dạy đến vậy, ông nghĩ Hàn Thiên Hoa là cái loại gì?"
Bà ta vừa nói xong, Hàn Thiên Hoa liền nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia rét lạnh!
Chu Cửu Yến cười khẩy đáp: "Chị à, chị nói vậy hơi quá đáng rồi ấy".
"Quá đáng?"
Bà Triệu cười khẩy nói: "Tôi quá đáng đấy làm sao? Mấy người làm nhà họ Triệu chúng tôi mất mặt, chẳng nhẽ chúng tôi lại nể mấy người à?"
"Người khác sợ nhà họ Hàn, chứ bà đây đếch sợ!"
Hàn Thiên Hoa híp mắt, cười khẩy nói: "Chị, chị nói vậy là có ý gì?"
Bà Triệu không khách khí nói: "Nhà họ Triệu chúng tôi sống không yên thì nhà họ Hàn các người cũng đừng hòng sống yên!"
"Nhà họ Triệu mặc dù không ở Hoa Châu nhưng chúng tôi có bạn bè ở đây!"
"May mà bà đây thông minh, đã sớm gọi bạn đến rồi, hôm nay bà đây phải bắt bạn bà đòi lại công lý cho mình!"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Đây là cuộc chiến thương mại sao?
Anh cũng rất hiếu kỳ không biết nhà họ Triệu này có thể mời được kẻ nào có máu mặt có địa vị ngang Hàn Thiên Hoa?
Một lát sau, bà Triệu đã hét lên: "Ông Trần, làm phiền ông rồi!"
Vừa dứt lời, cửa biệt thự được mở ra, một bóng người béo mập bước vào.
Sau khi nhìn thấy người này, tất cả mọi người lập tức trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ vô cùng kinh ngạc!
Người nhà họ Triệu mời tới ... là Trần Đại Phú!
Tình cờ đến vậy sao?
Đàn em đến rồi?
Triệu Hải Thần bất lực thở dài.
Nhưng mắt của Triệu Khoát lại lóe lên vẻ hí hửng, hắn muốn xem xem hôm nay Hàn Thiên Hoa giải quyết mọi chuyện thế nào!
Ba người nhà họ Hàn lập tức nhíu mày.
Trần Đại Phú nhanh chóng bước vào, trên mặt là nụ cười hiền hòa.
Nhưng khí thế... thực sự mạnh mẽ!
Bà Triệu vội vàng mở lời: "Ông Trần, hôm nay ông nhất định phải phân xử giúp tôi, nhà họ Hàn quá đáng quá!"
Trần Đại Phú cười nói: "Bà Triệu yên tâm, tôi đã đến rồi..."