Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

 Anh hơi cau mày, lạnh nhạt ra lệnh: “Nói”.  

 

Cô ấy bèn cung kính nói: “Chuyện là thế này. Khách sạn của chúng ta không hề được coi trọng. Chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay chính là nhờ vào công lao lúc trước của chủ tịch Trần”.  

 

“Nhưng càng ngày, đám cổ đông của khách sạn ngày càng trở nên ngang ngược, không thèm coi ai ra gì”.  

 

“Nếu lát nữa…”  

 

Cô ấy không nói hết câu, cũng không biết nên nói gì tiếp theo.  

 

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.  

 

“Cô có thể lợi dụng quan hệ của Trần Đại Phú mua lại cổ phần ở đây không?”, anh hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất.  

 

Thư ký Ngô giật mình, máy móc gật đầu đáp: “Tôi có thể làm được, nhưng mà cổ phần ở đây không rẻ đâu…”  

 

Anh không đáp lại lời nào, trong lòng cũng đã có dự định riêng.  

 

Từng giây từng phút trôi qua. Trương Minh Vũ chưa từng trải qua chuyện này, trong lòng bắt đầu thấy hồi hộp.  

 

Anh trầm ngâm một lúc rồi lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Long Tam.  

 

Sau khi đặt điện thoại xuống, anh mới thả lỏng hơn nhiều.  

 

Mười mấy phút đồng hồ nhanh chóng trôi qua.  

 

Đã đến giờ họp nhưng bên ngoài vẫn không hề có tiếng động gì.  

 

Anh không kìm được nhíu chặt chân mày.  

 

Thư ký Ngô cũng cúi thấp đầu, lòng thầm lo lắng.  

 

Bên nào cô ấy cũng không chọc nổi, nhưng cô ấy sợ nhất là Trương Minh Vũ sẽ nổi giận.  

 

Năm phút sau, cuối cùng bên ngoài cũng truyền tới tiếng bước chân.  

 

Cửa phòng họp bị hai vệ sĩ áo đen đẩy ra. Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi mặc sườn xám nam đi vào.  

 

Ông ta có bờ vai rộng, đeo mắt kính gọng vàng, dáng vẻ giàu sang phú quý.  

 

Sau khi đi vào, ông ta lạnh nhạt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái, khoé miệng nhếch lên cười lạnh.  

 

Ông ta được đám vệ sĩ hộ tống đi tới bên cạnh anh, khẽ cười hỏi: “Cậu là ông chủ mới à?”  

 

Anh gật đầu đáp lại, thấy hơi khó chịu.  

 

Ông ta kiêu ngạo nói: “Tôi là Trịnh Quốc Nguyên, cổ đông lớn thứ hai của khách sạn Hồng Thái”.  

 

Dứt lời, ông ta hơi ngẩng đầu lên.  

 

Trương Minh Vũ gật đầu nói một câu: “Ngồi đi”.  

 

Nghe vậy, Trịnh Quốc Nguyên lập tức cau mày, ánh mắt lạnh hẳn xuống.  

 

Anh không tìm hiểu trước nhưng cũng biết hiện giờ khách sạn này chỉ thuộc về Trần Đại Phú trên danh nghĩa.  

 

Thực chất quyền lực đều bị các cổ đông khác nắm trong tay.  

 

Chẳng mấy chốc, các cổ đông còn lại cũng lục tục ngồi vào chỗ. Chỉ là cổ phần của bọn họ không đáng bao nhiêu.  

 

Khi mỗi người họ đi vào, trông thấy ánh mắt của Trịnh Quốc Nguyên đều cuống quýt lấy lòng như gặp được bố ruột.  

 

Nhưng không một ai thèm để ý tới Trương Minh Vũ…  

 

 

 

Trương Minh Vũ thấy hơi ngờ vực.  

 

Anh có thể khẳng định Trần Đại Phú là đẳng cấp mà bọn họ không thể nào với tới, dù có đổi chủ thì cũng là do Trần Đại Phú đồng ý.  

 

Bọn họ không sợ bị Trần Đại Phú trị tội sao?  

 

Chẳng mấy chốc sau, thư ký Ngô đã giải đáp thắc mắc này cho Trương Minh Vũ: "Anh Minh Vũ đừng giận, bọn họ đều biết chủ tịch Trần sẽ không quản lý mấy chuyện nhỏ nhặt này nên mới vậy".  

Advertisement
';
Advertisement