Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Chẳng bao lâu sau, hai người đi tới một khu nhộn nhịp.

Ánh đèn xung quanh sáng hơn rất nhiều, thế nhưng phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa.

Haiz.

Cô thầm thở dài một tiếng.

Xem ra đêm nay phải nhịn đói rồi…

Thế này thì làm gì còn chỗ nào để ăn nữa…

Thế nhưng thấy thái độ kiên định của Trương Minh Vũ, cô cũng không muốn nhiều lời.

Đúng là đồ sĩ diện…

Cô thầm chê bai một câu, thế nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại không hề có chút tức giận nào.

Điều này…

Là do anh thay đổi hay chính cô mới là người đổi thay?

Vấn đề này khiến cô rơi vào bế tắc.

Nào ngờ cô chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Đây là…

Cô giật nảy mình.

Đến khi ngẩng đầu lên, cô mới bàng hoàng trông thấy đám đông đang tụ tập trước mặt!

Ơ…

Ánh mắt của cô hiện lên vẻ hoài nghi.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Chắc là cô chưa từng tới sạp hàng ven đường kiểu này…

Sạp hàng rất đông vui, quán xá nhiều vô kể, bày bán đủ các món ăn ngon mới lạ.

Nơi đây rất đông người nhưng phần lớn đều là các cô cậu thanh niên.

Đương nhiên ở những nơi như thế này không thể thiếu đám người xã hội đen.

Anh bật cười hỏi: “Không nghĩ đến chỗ này hả?”

Lâm Kiều Hân gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ hiếu kỳ.

Quả thực cô chưa từng ăn ở nơi như thế này bao giờ.

Anh nhanh chóng đỗ xe ở một bên.

“Đi ăn thôi!”

Anh nhếch miệng cười nói.

Cô cũng gật đầu đồng ý, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hưng phấn lạ thường.

Thoáng chốc, hai người đã hoà vào đám đông.

Vô số mùi thơm ngon hấp dẫn ùa vào chóp mũi.

Ừng ực!

Lâm Kiều Hân nuốt nước bọt thèm thuồng, hai mắt sáng rực lên!

Cô thấy cái gì cũng trông rất ngon miệng!

Anh mỉm cười lên tiếng: “Được rồi, hôm nay cho cô chọn. Cô thích ăn ở đâu thì tới chỗ đó”.

Cô gật đầu đáp lại anh, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu liếc nhìn xung quanh.

Cuối cùng, cô nhìn tới một quán đồ nướng, tò mò hỏi anh: “Đây có phải xiên nướng mà mọi người nói tới không?”

Khoé miệng anh khẽ co quắp.

Đúng là cô chủ nhà giàu có khác, đến cả cái này… cũng không biết!

Anh gật đầu đáp: “Đúng rồi”.

Cô vội vàng mở lời: “Thế chúng ta ăn cái này đi”.

“Được thôi”.

Anh cười nói.

Sau đó, anh lập tức dẫn theo cô đi vào trong quán đồ nướng kia.

Bên trong chỉ có vài chiếc ghế nhựa màu trắng.

Advertisement
';
Advertisement