Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thiên tài sinh ra tại Vạn Thế Đại Lục dù sao cũng ít, Giáp Mộc Đường ra sân đầu tiên nhân số vẻn vẹn chỉ có mười người, các học đường còn lại có nhân số bắt đầu tăng lên, nhân số tăng đồng nghĩa với chất lượng học sinh giảm xuống, đến phiên thành viên Nhâm Thủy Đường ra sân đạt tới năm mươi ba người!

Mấy chục người hùng hổ đi tới, có chút khí thế.

Nhưng mà, cho đến khi thành viên của Quý Thủy Đường vào sân, nhân số đột nhiên giảm mạnh, chỉ thấy đằng sau đạo sư của Quý Thủy Đường có một thanh niên, rất nhiều học sinh thấy cảnh này nhao nhao cười ha hả, rất nhiều gia tộc ngồi trên quan chiến đài cũng nhao nhao lắc đầu.

- Quý Thủy Đường chỉ có một người dự thi.

- Không tệ năm nay rõ ràng có tiến bộ, giới trước chỉ có một mình đạo sư ra trận, còn đám học sinh thì co đầu rụt cổ không dám tham gia.

- Ha ha ha, Quý Thủy Đường mới là át chủ bài của học phủ!

Đối mặt mọi người chế giễu, Bảo Lỵ bình tĩnh tự nhiên, bời vì nàng đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, năm nào cũng thế nàng cũng đã lười phải động thủ để bịt miệng đám người kia.

Nhưng Bảo Lỵ có thể nhịn được, Vân Phi Dương lại nhịn không được!

Hắn xoát một cái xông vào đám người, một bàn tay tát đám học sinh châm chọc ngã xuống đất, vung quyền đầu như Bạo Vũ Lê Hoa tàn nhẫn đánh mặt đám học sinh này:

- Các ngươi nói nhiều, ta để các ngươi nói nhiều!

Trong khoảnh khắc, đám học sinh kia bị đánh thành đầu heo. Vân Phi Dương đứng lên, bỗng nhiên quay lại, ánh mắt âm sâm nhìn về phía học sinh còn lại chung quanh, tất cả giật bắn cả người nhao nhao lui lại vài bước.

- Cái này..

Đại lão các thế lực lớn trợn tròn.

Một học sinh Quý Thủy Đường bạo lực như vậy, chẳng lẽ học phủ mặc kệ?

Quản?

Ngay tại thời điểm Vân Phi Dương động thủ, Cao Viễn Chúc ngại mặt mũi Bảo Lỵ nên giả vờ không nhìn thấy, hắn ngữa đầu nhìn trời, cảm khái vô hạn.

- Hôm nay thời tiết không tệ, ngàn dặm không mây a.

- Vân Phi Dương!

Bảo Lỵ nhíu mày hô.

Vân Phi Dương rất hổ thẹn trở về, đứng sau lưng lão sư, cúi đầu giống một hài tử phạm sai lầm. Bảo Lỵ thấy thế không những không bỏ qua mà còn khiển trách:

- Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi gặp được người chế giễu Quý Thủy Đường chúng ta, nếu không đánh thì thôi đã đánh thì phải đánh cho chết, ngươi vừa rồi xuống tay quá nhẹ, về sau chú ý.

- Lão sư, ta sai rồi, lần sau ta nhất định tăng thêm vài phần lực đạo!

- Ừm, chúng ta đi thôi.

Thầy trò hai người tiếp tục tiến lên, cả đám người tại diễn võ trường như muốn hỏng mất.

Sau một lát, toàn bộ học sinh Thập Thiên Can vào chỗ của mình.

Đầu tiên bọn họ phải tiến hành một trận trắc thí lực đạo, mục đích của việc này để nghiệm chứng thành quả ba tháng rèn luyện của bọn hăn, sở dĩ được gọi lực đạo trắc thí bỏi vì học sinh phải đứng trên giao đấu đài, sử xuất toàn bộ lực lượng oanh kích một cọc gỗ được trận pháp gia trì, sau đó phía trên cọc gỗ sẽ hiện ra trị số của một quyền ấy, nhờ đó có thể đoán được người tham gia trắc thí có bao nhiêu lực đạo.

- Pháp Tể.

Cao tầng học phủ hô.

Lúc này tại khu vực Giáp Mộc Đường, một tên thiếu niên đi ra khỏi đội ngũ chậm rãi leo lên đài giao đấu, người này rất đặc biệt, trên đầu hắn không có một sợi tóc nào, trụi lủi sáng bóng, mi tâm còn có một chữ vạn kim sắc, tuy trang phục hiện tại của hắn không phải áo cà sa nhưng ai nhìn cũng thấy hắn rất giống một tiểu hòa thượng.

- Phật môn?

Vân Phi Dương đánh giá thiếu niên gọi Pháp Tể, trong lòng ngạc nhiên. Thần Giới thể chế chia làm Thần Ma Phật ba loại, bên trong lấy số lượng Thần nhiều nhất, Ma tiếp theo, Phật rất hiếm, cường giả Phật môn nổi danh thần giới cũng chỉ có một mình Ma Ha Phật.

Thần Phật một nhà.

Ma Ha Phật, còn được xưng Ma Ha Thần.

Pháp Tể đứng trước cọc gỗ, thở một hơi thật dài, mười ngón hiện ra chín đạo hào quang óng ánh, mọi người thấy thế đoán ra, tên đầu trọc này có tu vi Vũ Lực đỉnh phong!

- Không tệ, không tệ.

Cao Viễn Chúc cười rộ lên, căn cứ tư liệu nhập học tên tiểu tử này chỉ là Vũ Lực thất đoạn sau ba tháng tu luyện đã đạt tới Vũ Lực đỉnh phong, hắn cũng rất khá.

Các lộ thế lực cũng đang quan sát Pháp Tể, bắt đầu tính toán muốn sớm ra tay đem tiểu gia hỏa này lung lạc đưa về dưới trướng mình hay không.

- Không hổ thiên tài được phân đến Giáp Mộc Đường.

- Hắn sẽ đánh ra bao nhiêu cân lực đạo đây.

Mọi người rửa mắt mà đợi, nhưng vào lúc này, Pháp Tể bỗng nhiên giơ chưởng lấp lóe kim quang, hung hăng đánh trên thân cọc gỗ, cọc gỗ mặc dù không nhúc nhích tí nào nhưng trên đầu cọc gỗ hiện ra con số một ngàn năm trăm cân lực đạo.

- Một ngàn năm trăm cân!

Mọi người nhao nhao kinh hô.

Các đại gia tộc nhao nhao gật đầu tán thưởng, Vũ Lực đỉnh phong có thể đánh ra lực đạo Vũ Đồ sơ kỳ, đã cực kỳ xuất sắc, hạt giống tốt như vậy nhất định phải nhanh ra tay nếu không để qua vài ngày nữa sợ rằng hạt giống này sẽ bị người khác cướp đi.

- Tiểu hòa thượng hẳn không sử xuất toàn lực.

Vân Phi Dương nâng cằm, cười nói:

- Giao đấu võ đạo khẳng định sẽ rất thú vị.

Pháp Tể nhất kích gây nên oanh động không nhỏ, chỉ thấy hắn sờ sờ đầu trụi lủi của mình, ngại ngùng đi xuống đài, một tên thiếu niên khác cũng đi tới, người này bày ra tu vi Vũ Lực đỉnh phong!

- Bành

Thiếu niên xuất chưởng đánh trên thân cọc gỗ, đỉnh đầu cọc gỗ hiện ra lực đạo một ngàn ba trăm cân, mặc dù thấp hơn hai trăm cân so với Pháp Tể, nhưng vẫn được cao tầng học phủ cùng các phe phái thế lực tán thành.

Phổ thông Vũ Lực đỉnh phong nhiều nhất có thể đánh ra ngàn cân chi lực, có thể vượt qua trị số này, không phải thiên tài thì cũng là người có thiên phú dị bẫm.

- Mục Oanh!

Cao tầng học phủ hô to.

Mục Oanh thả tay Lâm Chỉ Khê ra, thẹn thùng đi tới, nàng không có báo danh tham gia giải đấu lớn như giao đấu, nhưng khảo hạch lực đạo nàng nhất định phải tham gia.

Là cô gái?

Gia chủ các đại thế lực hiếu kỳ đánh giá Mục Oanh, tại Vạn Thế Đại Lục tỉ lệ nữ tính tu luyện võ đạo thấp hơn nam tính rất nhiều, nữ tính tiến vào Giáp Mộc Đường đã ít lại càng ít.

Ý thức được tất cả mọi người nhìn chăm chú chính mình, trái tim nhỏ của Mục Oanh phanh phanh nhảy loạn, khẩn trương đến nỗi hô hấp dồn dập, nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương la lớn:

- Oanh Oanh, chớ khẩn trương, Vân đại ca vĩnh viễn ở phía sau bồi tiếp muội!

Thanh âm này rất vang dội, phiêu đãng trong diễn võ trường, Mục Oanh sau khi nghe được tâm trạng dần dần bình tỉnh lại, nàng bạo phát thực lực Vũ Lực đỉnh phong của mình, ngọc thủ vung lên vỗ vào cọc gỗ, chỉ thấy trên cọc gỗ hiện ra con số một ngàn hai trăm cân.

- Không tệ, không tệ.

Cao Viễn Chúc thở phào, hài lòng cười rộ lên.

Ngay từ đầu hắn thật sự rất lo lắng, dù sao Mục Oanh là người được quận chúa chủ ý đưa đến Giáp Mộc Đường, nếu như tại trước mắt bao người không thể đạt được thành tích tốt, sẽ để cho hắn khó chịu.

Bây giờ.

Đánh ra một ngàn hai trăm cân, chính là thiên tài chân chính!

- Tiểu ny tử này, tu luyện thế nào mà có thể đánh ra trình độ này?

Vân Phi Dương có chút mộng, lúc này mới qua hai tháng nàng chẳng những đạt tới Vũ Lực đỉnh phong, còn đánh ra được lực đạo một ngàn hai trăm cân, mặc dù nàng trải qua tẩy tủy cũng không có nhanh như vậy!

Loại suy nghĩ mông lung này của hắn rất nhanh biến mất, bời vì Mục Oanh đi xuống đài đã lôi kéo tay Lâm Chỉ Khê, vui sướng nói:

- Lâm ca ca, ta làm được rồi!

- Chẳng lẽ…

Vân Phi Dương thầm nghĩ:

- Nàng một mực âm thầm dạy Oanh Oanh?

Học sinh Giáp Mộc Đường khác lần lượt leo lên giao đấu đài, bọn họ đều có thể bạo phát ra tu vi đạt đến Vũ Lực đỉnh phong, oanh trên thân cọc gỗ lực kình đều vượt qua một ngàn một trăm cân.

Đương nhiên.

Vân Phi Dương nhìn ra được, trừ Mục Oanh ra, tám tên học sinh khác tham gia khảo hạch có rất nhiều người âm thầm ẩn giấu tu vi, có lẽ thực lực của bọn hắn đã đạt tới Vũ Đồ.

- Lâm Chỉ Khê!

Đúng lúc này, cao tầng học phủ hô lên một tên sau cùng của Giáp Mộc Đường, Vân Phi Dương thu hồi tâm thần, đem ánh mắt khóa chặt trên người nữ tử cao ngạo đang đi lên đài.

- Nàng sẽ đánh ra bao nhiêu cân lực đạo?

Vân Phi Dương rất chờ mong.

Ba

Lâm Chỉ Khê vỗ nhè nhẹ trên thân cọc gỗ, dần dần trên đỉnh cọc gỗ hiện ra con số 1000 cân lực đạo.

- Ít như vậy?

- Không có khả năng, hai tháng trước, nàng đã có thể miểu sát Dương Chí mà!

Mọi người nhao nhao ngơ ngác.

Vân Phi Dương trợn mắt.

- Nữ nhân đáng giận này, nhất định không muốn để ta biết thực lực của nàng nên cố ý ẩn giấu tu vi!
Advertisement
';
Advertisement