Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Rõ ràng đến hưng sư vấn tội, kết quả bị mấy gia tộc đi theo vì Vũ Sư đan, đứng bên phía Vân Phi Dương để gia chủ Lam gia không dám động.

Hắn rất phiền muộn đi trên đường thông hướng nội thành.

Vũ Vương Chu gia đi sát tới, thấp giọng cười nói:

- Lam gia chủ, chỉ cần tiểu tử kia giao ra Vũ Sư Đan, sau khi chia đều, chuyện sau đó, chúng ta không quản.

Lam Thành Lễ nghe vậy, trong lòng vui vẻ.

Đúng thế.

Bọn lão gia hỏa này, không thể bảo vệ hắn cả đời.

Chờ sau khi bọn hắn rời đi, mình có thể giết trở lại, có thể vì nhi tử xuất ngụm ác khí, lại được một khỏa Vũ Sư Đan, cớ sao không làm.

Cuối cùng.

Lam Thành Lễ hạ hỏa khí.

Nếu như tên kia còn Vũ Sư Đan, bảo con trai hắn lại đến đây cho tên kia giam thêm mấy lần, rồi hắn lại đến mấy lần hưng sư vấn tội.

Những Vũ Vương sau khi tiến vào, đám Vũ Tông Lam gia cũng theo sát phía sau.

Tán tu xem náo nhiệt cũng vào thành.

Bất quá.

Sau khi tất cả người vào thành, thần sắc đột nhiên ngốc trệ. Bởi vì, phương vị giáo trường, có một nam tử loã lồ quỳ gối trên sàn gỗ, trên cổ treo xích dùng để buộc chó.

Càng rung động là, hai tên Võ Giả bị treo ngược lên, thân phủ đầy vết roi, thương tích đầy mình!

Mẹ nó.

Ba người này là ai?

Bị tra tấn người không ra người, quỷ không quỷ!

- Ta….. con ta?

Lam Thành Lễ nhận ra Lam Vĩ Hàng, ngốc tại chỗ.

Đám người trừng to mắt.

Nhi tử Lam gia chủ?

Vậy hai tên Võ Giả bị treo ngược lên cũng là cường giả Vũ Vương?

Giam cầm đây hả.

Rõ ràng là tra tấn tàn khốc mà!

Mọi người nhao nhao sụp đổ.

Thành chủ Thiết Cốt Thành thật ngưu, dám ngược đãi dòng chính cùng Vũ Vương Lam gia!

- Cha!

Lam Vĩ Hàng gian nan ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa.

Trong khoảng thời gian này bị Vân Phi Dương tra tấn, bị buộc xích chó, đã sớm không còn tôn nghiêm rồi.

Thấy nhi tử thút thít, Lam Thành Lễ thân làm cha, trong lòng nhói đau không thôi, hắn phẫn nộ quát:

- Vân Phi Dương, ngươi dám tra tấn nhi tử ta như thế, bản gia chủ muốn chém ngươi thành muôn mảnh!

Ngay tại lúc Lam Thành Lễ chuẩn bị bạo tẩu, Vũ Vương bị treo ngược lên, yếu ớt thiều thào:

- Gia chủ nhanh rời khỏi đây, nội thành có trận pháp...

Bởi vì bị thương, hắn không thể nói hết lời.

Mọi người nghe không hiểu ra sao.

- Oanh.

Đột nhiên, cửa thành đóng lại.

Vân Phi Dương nhảy xuống vỗ vỗ tay, hai tên lính khiên cái ghế qua, hắn phiêu nhiên ngồi xuống, hai tay gác đan vào nhau trước bụng, cười nói:

- Hoan nghênh chư vị tới Thiết Cốt Thành.

Mọi người im lặng.

Tư thế tên này rất bựa.

Đột nhiên, Lam Thành Lễ xuất hiện tại trước mặt Vân Phi Dương, thuần linh lực bạo phát, phẫn nộ vung chưởng đánh qua.

Nhi tử bị tra tấn thành dạng này, kẻ này phải chết!

Lam gia chủ bạo tẩu.

Hắn không nghĩ đến Vũ Sư Đan nữa!

Khí tức cuồng bạo bạo phát, ẩn chứa 200 trọng linh lực!

Sắc mặt Lâm Nhược Hiên đại biến, muốn ra tay ngăn cản, cũng đã không kịp, chỉ có thể mặc cho đối phương ngang nhiên đánh tới.

Xong.

Tiểu tử kia hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng.

Linh Niệm Vân Phi Dương đã thấy được động tác của Lam Thành Lễ.

Hắn thản nhiên nói:

- Phong ấn.

Hưu

Lam Thành Lễ ngưng tụ ra thuần linh lực cuồng bạo, thật giống như bị tháo nước, lực lượng trực tiếp bị dập tắt.

Hắn đứng tại chỗ, bảo trì tư thế xuất quyền, thần sắc hãi nhiên, bởi vì mình và thuần linh hạch đoạn tuyệt cảm ứng, cảnh giới bị áp chế gắt gao!

Hô.

Lâm Nhược Hiên buông lỏng một hơi.

Phong Linh Trận này quả nhiên cường hãn, cả cảnh giới Vũ Vương trung kỳ cũng có thể áp chế.

Lâm thành chủ thể nghiệm cảnh giới bị phong ấn, nhưng người khác không biết, cho nên bọn hắn ngây người.

Lam gia chủ nổi giận xuất thủ, mắt thấy sắp có người mất mạng, tại sao nửa đường phanh lại? Phải biết, đột nhiên thu chiêu có hệ số khó khăn cực cao nha!

Không đúng!

Tôn Thừa Trạch đột nhiên ý thức được mình không cách nào câu thông với thuần linh hạch, cảnh giới bị lực lượng nào đó áp chế.

- Cái này.

Hắn sợ hãi.

- Không tốt, ta không cách nào câu thông thuần linh hạch!

- Ta cũng vậy!

Tên Vũ Vương khác cũng kinh hô.

Đâu chỉ bọn họ.

Võ Giả bình thường tiến vào Thiết Cốt Thành, sau khi Vân Phi Dương hô lên hai chữ Phong Ấn, tất cả đều mất đi tu vi.

Nói cách khác, cảnh giới bọn hắn bị phong ấn trở thành người bình thường.

Xoát.

Vân Phi Dương nâng người lên, bắt chéo hai chân nói:

- Lam gia chủ, tự tiện bạo phát tu vi tại Thiết Cốt Thành cũng phạm tội.

- Người đâu.

Hắn thản nhiên nói:

- Kéo ra ngoài đánh 50 trượng.

- Tuân lệnh!

Mấy tên lính đạp đạp đi đến, kéo Lam Thành Lễ tu vi hoàn toàn không có tu vi đi.

- Ngươi ……các ngươi!

Lam Thành Lễ phẫn nộ giằng co.

Đáng tiếc, hiện tại hắn phản kháng không có kết quả.

Khóe miệng bọn người Tôn Thừa Trạch co giật.

Bọn họ rốt cuộc hiểu tại sao Lam gia chủ nửa đường dừng tay, khẳng định cũng giống như mình, thuần linh hạch bị lực lượng nào đó cưỡng ép chặt đứt.

Không cách nào câu thông thuần linh hạch, thì không cách nào ngưng tụ thuần linh lực, đây tuyệt đối là trí mạng!

Lam Thành Lễ bị nhấn người lên ghế dài, hai tên lính cầm quân trượng đánh.

Ba!

Ba!

Tiếng va chạm truyền đến, kích thích màng nhĩ mọi người.

Binh sĩ phổ thông đang trừng trị một cường giả Vũ Vương, nếu đổi lại trước kia, bọn hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng nổi.

Một khắc sau.

Lam Thành Lễ bị đánh 50 quân trượng, bởi vì mất đi linh lực hộ thể, cái mông của hắn sưng to thêm một vòng.

Vân Phi Dương đưa ánh mắt nhìn về phía đám Vũ Vương còn lại, cười nói:

- Tiếp theo, chúng ta nói chuyện Vũ Sư Đan.

- Tiểu tử, ngươi đến cùng làm gì đối với chúng ta?!

Tôn Thừa Trạch phẫn nộ.

Tuy tu vi bị áp chế, cùng người bình thường không sai biệt lắm, nhưng dù sao cũng là Vũ Vương hàng thật giá thật, loại phong phạm Vương giả kia không thể áp chế.

Vân Phi Dương thản nhiên nói:

- Bất kính đối với bản thành chủ, phạt đánh 20 trượng.

Vài binh lính ra khỏi hàng.

- Ta xem ai dám!

Tôn Thừa Trạch quát lạnh một tiếng.

Không hổ là cường giả Vũ Vương hậu kỳ, cỗ phong phạm này không phải Lam Thành Lễ có thể so sánh.

Xoát.

Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, một quyền đánh hắn ngã xuống đất, lạnh lùng nói:

- Lão gia hỏa, tại Thiết Cốt Thành này, là rồng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống cho ta, hiểu chưa?

Phách lối, cuồng vọng!

Tán tu đến xem náo nhiệt chấn động.

Sắc mặt Tôn Thừa Trạch dữ tợn quát.

- Tiểu tử ngươi …….

Đường đường Vũ Vương hậu kỳ lại bị một thiếu niên Vũ Tông đánh, thực sự khó có thể tiếp nhận, thực sự quá đau đớn tự tôn!

Vân Phi Dương lãnh đạm nói:

- Vũ Sư Đan của lão tử, đám hàng như các ngươi có thể tùy tiện nhúng chàm à?

Hắn quát:

- Kéo xuống, đánh 40 trượng.

- Tuân lệnh!

Vài tên lính kéo Tôn Thừa Trạch xuống.

Dưới cái nhìn của mọi người, vị cường giả Vũ Vương hậu kỳ này bị đánh bốn mười trượng, ngã trên mặt đất, như Lam Thành Lễ thống khổ không thể động đậy.

Xoát.

Vân Phi Dương lại chỉ hướng tên Vũ Vương Chu gia, nói:

- Đánh 30 trượng.

Vũ Vương Chu gia sụp đổ lên tiếng.

- Vân thành chủ, ta không hề nói gì nha!

Tôn Thừa Trạch Vũ Vương hậu kỳ cũng bị đánh, mình vẫn nên khách khí một chút, nếu không bị ăn gậy là nhẹ, mất mặt mới lớn.

Vân Phi Dương nói:

- Nhìn ngươi không vừa mắt.

Mọi người lộn xộn.

Kết quả là.

Vũ Vương Chu gia nhỏ gầy kia cũng bị đánh một trận, nằm bên cạnh hai người Tôn Thừa Trạch!

Advertisement
';
Advertisement