Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Tại Vạn Thế Đại Lục, có thể trở thành một cường giả Vũ Hoàng trở lên, không chỉ dựa vào nỗ lực tự thân mà còn rất nhiều các loại cơ duyên.

Tô Hành Lập cũng có cơ duyên thuộc về mình, không chỉ sau trăm năm chứng đạo thành Hoàng mà còn thu được một kiện lục phẩm cao cấp chí bảo - Lục Hợp Tháp, đã thành công nhận chủ.

Ngày bình thường chỉ lo tu luyện, rất ít giao chiến sinh tử cùng người khác. Cho nên, hắn cũng không vận dụng qua bảo vật này.

Ngày hôm nay.

Thi triển hư không nhảy vọt mà vẫn không thể đào thoát.

Cuối cùng đành gọi nó ra.

Nói thật.

Nếu như không phải vừa rồi chủ quan, bị phá bình chướng khiến kinh mạch thương tổn, hắn sẽ không vận dụng át chủ bài mạnh nhất của mình.

Tô Hành Lập lãnh đạm nói:

- Bức bản Hoàng vận dụng Lục Hợp Tháp, tiểu oa ngươi được lắm. Bất quá, đến đây kết thúc đi!

"Hô!"

Lục Hợp Tháp được Linh Niệm chủ nhân điều động tản mát ra khí tức càng thêm trang nghiêm, không khí xung quanh bị đè nén.

Lục phẩm chí bảo.

Phẩm chất rất cao.

Giá trị và uy lực không thể coi thường, Tô Hành Lập tế ra vật này, trên mặt tuy có vẻ tái nhợt, nhưng lại hiện ra ngạo nghễ trước đó.

Mình có chí bảo dạng này, bên trong Vũ Hoàng cấp đã tính không tệ, lấy ra thu thập tiểu tử này tuyệt đối dư sức.

Bất quá.

Để hắn khó chịu là.

Rõ ràng đã kích phát Lục Hợp Tháp, tản mát ra khí thế cường đại nhưng tiểu tử kia vẫn một mặt mỉm cười, phảng phất như không để trong lòng.

Nghe đồn.

Kẻ này cuồng ngạo tự đại, quả nhiên danh bất hư truyền!

- Tiểu tử!

Tô Hành Lập lạnh lùng nói:

- Bản Hoàng để ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là lực lượng!

- Thật sao?

Vân Phi Dương cười hỏi lại.

Bảo tháp người này chỉ là lục phẩm, so với mô phỏng Luyện Hồn Chung của mình, quả thực là cặn bã.

"Xoát!"

Đột nhiên, Tô Hành Lập đè ép hai tay, quát:

- Lục Hợp Giam Cầm!

"Vù vù —— "

Bên trong Lục Hợp Tháp bay ra sáu đạo lưu quang, chúng phân tán tại sáu vị trí hình thành hình lục giác như thác nước lưu quang vung vãi, trong nháy mắt bao phủ Vân Phi Dương.

Tô Hành Lập cười lạnh một tiếng.

Chỉ cần bị Lục Hợp Giam Cầm bao lấy sẽ sinh ra lực kiềm chế to lớn, hành động bị ngăn trở nghiêm trọng, dù Vũ Hoàng Hậu kỳ cũng không thể tránh thoát trong thời gian ngắn!

- Trấn!

Vào lúc này, hắn quát lạnh một tiếng.

"Hô —— "

Lục Hợp tháp cự đại ầm vang áp xuống, tự thân trọng lượng dung hợp thêm thuần linh lực của chủ nhân, cường độ chí ít đạt tới 5000 trọng!

Nói cách khác.

Tô Hành Lập tuy chỉ là Vũ Hoàng sơ kỳ, nhưng khi vận dụng Lục Hợp Tháp thì có thể giao chiến với Vũ Hoàng trung kỳ!

Quả nhiên.

Át chủ bài đúng là át chủ bài!

Nhưng.

Vân Phi Dương bị lưu quang bao phủ, thân thể tuy bị ngăn trở nghiêm trọng, lại không thèm để ý chút nào.

"Hừ!"

Tô Hành Lập lạnh lùng nói:

- Tiểu tử yên tâm đi, bản Hoàng sẽ không giết ngươi, sẽ dùng thủ đoạn mà ngươi đã đối đãi tôn nhi ta để tra tấn lại ngươi, để ngươi sống không bằng chết!

Vân Phi Dương lên tiếng hỏi.

- Lão gia hỏa, tôn nhi ngươi đến cùng là ai?

Thù quá nhiều người.

Hắn chẳng nhớ hết.

Tô Hành Lập phẫn nộ nói:

- Vòng thứ hai Thiên tài thi đấu, người bị ngươi dùng kiếm vẽ thương tích đầy mình - Tô Ngao!

- Là hắn à.

Vân Phi Dương đã nhớ ra.

Tô Hành Lập xém chút thổ huyết, mình đã thi triển ra át chủ bài mạnh nhất, mang theo Lục Hợp Tháp 5000 trọng thuần linh lực chầm chậm trấn áp xuống đầu mà hắn còn bình tĩnh như vậy!

- Tôn nhi ngươi năm đó, liên hợp người dự thi khác nhằm vào ta, bị ta đánh là do hắn tài nghệ không bằng người.

Vân Phi Dương thản nhiên nói.

Tô Hành Lập cười lạnh nói:

- Như vậy, ngày hôm nay bản Hoàng trấn áp ngươi, cũng do ngươi tài nghệ không bằng người.

- Trấn áp ta?

Vân Phi Dương cười ha hả.

Đột nhiên, hắn dừng tiếng cười, lạnh lùng quát:

- Lão gia hỏa, ngẩng đầu lên nhìn một chút xem đến cùng là ai trấn áp ai?!

- Hửm?

Tô Hành Lập khẽ giật mình, theo bản năng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên không có một cái chuông to lớn, đang bộc phát ra khí tức âm trầm khủng bố!

"Vù vù —— "

Luyện Hồn Chung ngang nhiên áp xuống, tốc độ nhanh hơn Lục Hợp Tháp nhiều, mà không thèm chút bận tâm đến áp chế lực do Lục Hợp Giam Cầm hình thành, Tô Hành Lập giờ phút này khó có thể động đậy mảy may!

Đây chính là chênh lệch giữa lục phẩm và cửu phẩm!

- Không xong!

Sắc mặt Tô Hành Lập đại biến.

Chuông lớn phát ra khí tức khủng bố quá mạnh để hắn nháy mắt phán định, Lục Hợp Tháp của mình trước mặt đối phương quả thực là rác rưởi!

"Oanh!"

Luyện Hồn Chung từ trên trời giáng xuống, vô tình trấn áp Tô Hành Lập bên trong, cũng cuối cùng dừng trên mặt đất.

Thời điểm hắn bị trấn áp, Linh Niệm bị cưỡng ép chặt đứt, sáu đạo lưu quang đang bao phủ Vân Phi Dương nhất thời tiêu tán, Lục Hợp Tháp đang chậm rãi áp xuống tới cũng hóa thành hình dáng bình thường cỡ một bàn tay rơi xuống.

"Hưu —— "

Vân Phi Dương khẽ động Linh Niệm kéo Lục Hợp Tháp đang rơi xuống vào lòng bàn tay mình, cười nói:

- Lão đầu, món bảo vật này của ngươi, bản Thành chủ muốn.

Lục Hợp Tháp tuy không bằng Luyện Hồn Chung, nhưng dầu gì cũng là lục phẩm, lấy ra đưa cho nữ nhân của mình không tệ.

Tô Hành Lập bị trấn áp bên trong Luyện Hồn Chung, bị âm sát chi khí lộng hành quấy rối, vừa thống khổ lại khóc không ra nước mắt.

Thi triển hư không nhảy vọt, vốn cho rằng có thể nhẹ nhõm đào thoát, kết quả là lần lượt bị đuổi kịp.

Cuối cùng bị buộc vận dụng át chủ bài mạnh nhất, nhưng tên kia còn có chí bảo mạnh hơn mình.

Loại đả kích này quá tàn khốc!

Vân Phi Dương ném Lục Hợp Tháp vào không gian giới chỉ, thao túng Linh Niệm để mô phỏng Luyện Hồn Chung thu nhỏ lại, bay đến tay hắn, sau đó phi hành trở về Đằng Ưng Thành.

Chu Thiên Tề đã chết.

Vũ Hoàng được mời đến chống đỡ tràng diện cũng bị trấn áp.

Sau đó còn mấy chục vạn địch quân cùng trăm tên Vũ Vương, tất cả những người này cũng đừng trở về nữa!

Bên ngoài Đằng Ưng Thành.

Khi Vân Phi Dương chạy tới, khóe miệng giật một cái, bởi vì trừ chục vạn địch quân đang rút lui ra, trăm tên Vũ Vương, thậm chí Vũ Tông đều đã chạy mất dép.

Chu Thiên Tề chết tương đương với việc mất đi người đáng tin cậy nhất.

Vũ Hoàng đều bị đánh phải chạy trốn, đám Vũ Vương được mời đến uy hiếp Đông Lăng Quận không phải người ngu, bọn họ thấy tình thế không ổn, sớm đã chuồn mất.

"Hô!"

Vân Phi Dương bay đến phía trước đại quân đang chạy trốn, treo giữa không trung vỗ qua một chưởng, trên mặt đất nhất thời hiện ra một thủ ấn hơn mười trượng!

Binh lính liên minh các Quận thấy thế, hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, kinh hồn bạt vía dừng lại, lo sợ nhìn lên nam nhân trên bầu trời.

Vân Phi Dương âm u nói:

- Bỏ vũ khí xuống, đầu hàng.

"Xoát xoát!"

Đám binh sĩ nhao nhao vứt binh khí trên mặt đất.

Nếu như Chu Thiên Tề còn sống, nếu như những cường giả Vũ Tông, Vũ Vương cấp không chuồn đi, bọn họ có thể sẽ còn chết tiếp tục đấu, nhưng bây giờ hoàn toàn không phản kháng.

Cường giả nhà mình đã vứt bỏ mình, còn không bằng đầu hàng làm tù binh.

Cứ như vậy, bảy mươi vạn đại quân liên minh các Quận tước vũ khí đầu hàng, tuyệt đối đổi mới kỷ lục về số lượng người đầu hàng của Vạn Thế Đại Lục!

- Thành chủ.

Trên cổng thành, Gia Cát Cẩm nhìn đám binh lính đầu hàng theo thứ tự bị áp vào trong thành, nói:

- Nếu có thể biến đám người này thành của mình sẽ là một cỗ lực lượng cường đại.

- Chiến đấu lực của phàm nhân quá thấp.

Vân Phi Dương cười nói:

- Ta chuẩn bị cho cô binh lính càng kiêu dũng thiện chiến hơn để cô đại triển quyền cước tại Vạn Thế Đại Lục.

"Ách?"

Gia Cát Cẩm mờ mịt.

- Phi Dương ca!

Diệp Nam Tu đi tới, tức giận nói:

- Những Vũ Vương đó chạy quá nhanh, phải bắt hết bọn chúng làm tù binh mới hả giận!

"Ba."

Vân Phi Dương vỗ vai hắn, cười nói:

- Hòa thượng chạy, miếu không thoát, đừng nóng vội, sau khi dàn xếp lại, ta sẽ đến từng nhà đòi nợ.

Diệp Nam Tu và mấy người Hắc Mao cũng cười rộ lên.

Nói đến đòi nợ khiến bọn họ nhớ đến việc năm đó, sau khi Vân Phi Dương đi ra từ Vũ Hoàng mộ, tìm các đại gia tộc đòi nợ, nếu đi tìm các quận quốc đòi nợ, khẳng định càng đặc sắc hơn!

Advertisement
';
Advertisement