Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Y Đường.

Vân Phi Dương thở hồng hộc xông tới.

Gia hỏa đáng thương bị Vân Hoa truy mấy con phố, cuối cùng thuận lợi thoát khỏi.

Liễu Nhu bưng một số dược tài đi ra từ trong phòng, nhìn thấy hắn chật vật, kinh ngạc hỏi:

- Sư đệ, ngươi làm sao?

- Đừng nói nữa.

Vân Phi Dương thở gấp đáp.

- Đụng phải người điên.

Liễu Nhu để dược tài lên bàn, bắt đầu phân loại cười nói:

- Làm cho sư đệ chật vật như vậy cũng hiếm thấy nha.

Vân Phi Dương qua giúp đỡ, nói:

- Sư tỷ, ta muốn hỏi tỷ một việc.

Liễu Nhu đang bận rộn nghe vậy, nhất thời dừng lại, nàng giơ tay lên chỉ đại môn, lạnh mặt quát:

- Mau mau xéo đi, ta chỗ này không chào đón ngươi.

Tên này cũng thực là.

Mỗi lần tìm đến người ta đều vì muốn nghe ngóng chuyện gì đó, lúc nào cũng như thế thì ai vui cho nổi.

Vân Phi Dương vội vàng lấy ra một gốc dược tài thượng đẳng, cười nói:

- Sư tỷ, Linh Vân Thảo này, tặng cho tỷ.

Ánh mắt Liễu Nhu sáng lên, vội vàng nhận lấy dược tài, cười nói:

- Thế còn tạm được.

Vân Phi Dương nỉ non:

- Xem ra, muốn lấy nàng về nhà thì ít nhất phải chuẩn bị rất nhiều cao cấp dược tài.

- Uy uy!

Liễu Nhu nhìn hắn chằm chằm nói:

- Ngươi nói loạn cái gì đấy!

"Hắc hắc."

Vân Phi Dương cười cười.

- Không nói gì cả.

Liễu Nhu bưng dược tài đã được phân loại đi về phía giá thuốc, nói:

- Sư đệ, ngươi phải nhớ kỹ, ta là sư tỷ ngươi, có mấy lời không thể nói lung tung.

Giá thuốc quá cao, nàng với không tới, Vân Phi Dương đi tới, nhẹ nhàng giơ lên, thả khung thuốc lên trên, cười nói:

- Trong mắt của ta, sư tỷ chỉ là một xưng hô.

Khoảng cách hai người rất gần.

Liễu Nhu không chú ý xoay người một cái đâm vào ngực Vân Phi Dương, thân thể đột nhiên mất thăng bằng, ngã xuống phía sau.

"Xoát."

Vân Phi Dương vội vàng kéo lại nàng, thuận thế ôm vào trong ngực, cười nói:

- Ta muốn cưới tỷ làm vợ thì quan tâm gì đến luân lý thế tục?

Liễu Nhu dán mặt vào ngực hắn, cảm thụ nhiệt độ được nóng rực, nhịp tim đột nhiên gia tốc, gương mặt ửng đỏ.

Nàng vội vàng tránh khỏi nói:

- Sư đệ, chớ nói nhảm!

Vân Phi Dương đi tới, nói:

- Ta đang nói rất nghiêm túc.

Liễu Nhu vội vàng lui lại một bước, Vân Phi Dương lại tiến lên trước một bước, cuối cùng bức nàng vào trong góc.

"Ba."

Vân Phi Dương đưa tay dán trên tường, theo sát đi tới nói:

- Mảnh đất thí luyện nguy hiểm thế nào, tỷ rất rõ ràng, nhưng tỷ vẫn đi vào, rồi sau đó cứu ta một mạng.

Liễu Nhu vội vàng dán hai tay trước ngực cản trở nam nhân này, tâm hoảng ý loạn đáp.

- Ai bảo ngươi là sư đệ của ta.

- Đơn giản như vậy?

Vân Phi Dương lần nữa tới gần.

Thân thể Liễu Nhu áp sát vào tường, nàng nỗ lực đẩy hắn ra ngoài, nhưng lại khó có thể rung chuyển, sau đó hỏi.

- Ngươi chẳng lẽ nghĩ rằng sư tỷ bởi vì thích ngươi nên mới đi cứu ngươi?

- Không phải à?

Vân Phi Dương từng bước ép sát.

Liễu Nhu im lặng:

- Chưa từng thấy tên nào vô liêm sỉ như thế!

Vân Phi Dương đáp.

- Cám ơn khích lệ.

Liễu Nhu triệt để im lặng.

Nàng vội vàng nói:

- Ngươi không phải có chuyện muốn hỏi ta à, còn không mau nói!

Vân Phi Dương nhìn nàng chằm chằm, nói:

- Tỷ cứu ta một mạng, ta không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.

Liễu Nhu nhìn hắn chằm chằm, nói:

- Ngươi nghĩ hay lắm!

- Sai rồi!

Vân Phi Dương nói:

- Ta không chỉ nghĩ, mà còn làm nữa!

Nói xong, dán mặt qua, cuối cùng bá đạo hôn lên cặp môi mỏng của Liễu Nhu.

Quả nhiên.

Xưa nay không chĩ nghĩ mà còn làm!

Liễu Nhu cứu mạng hắn, đây là ân tái tạo, lấy tính cách Vân Phi Dương, tuyệt đối phải phụ trách.

"Ngô!"

Liễu Nhu bị cưỡng hôn, khó có thể phản kháng, con ngươi trừng lớn, tâm lý còn sụp đổ:

- Xong rồi, nụ hôn đầu tiên của ta!

Nghĩ tới đây, nàng hung hăng cắn răng một cái.

"A!"

Đột nhiên, Vân Phi Dương kêu thảm một tiếng, sau đó che miệng lui lại hai bước.

"Ô ô ô!"

Liễu Nhu ngậm nước mắt nhìn hắn, chợt cắn môi mỏng, ngồi xổm xuống, hai tay ôm hai chân, chôn đầu vào đó, tiếng khóc ủy khuất truyền ra.

- Sư…sư tỷ

Vân Phi Dương nhất thời hoảng hốt.

"Bành!"

Liễu Nhu hung hăng xới nát khung thuốc trên bàn, giống như có thù không đợi trời chung với chúng, hung hăng nắm bắt dược tài, sau đó lại phân loại từng cái.

Nếu nhóm dược tài này có tư duy có thể mở miệng nói chuyện, nhất định sẽ khóc nói:

- Đại tỷ à, là gia hỏa không biết xấu hổ kia khi dễ ngươi, không thể bắt chúng ta trút giận nha!

"Bành bành!"

Liễu Nhu lần lượt hung hăng ném dược tài trong khung, ánh mắt nàng đã khóc đỏ, trên khuôn mặt nhỏ ôn nhu phủ đầy sương lạnh.

Vân Phi Dương từng bước một đi tới, giống như một hài tử phạm sai lầm, cúi đầu, nhỏ giọng hô:

- Sư tỷ

"Bành!"

Lời nói còn chưa dứt lời, Liễu Nhu đã ném khung thuốc trước mặt hắn, chỉ giá thuốc, ra lệnh:

- Đưa lên!

- Vâng!

Vân Phi Dương vội vàng bưng lên nó lên giá thuốc.

- Còn có những thứ này!

- Vâng… Vâng!

- Chỉnh lý chúng lại ngăn nắp cho ta!

- Được được!

Vân Phi Dương bận bịu đến bận bịu đi.

Liễu Nhu hai tay ôm ngực, hung tợn theo dõi hắn, tuyệt không ôn nhu, đáng sợ có chút dọa người.

"Hắc hắc."

Làm xong, Vân Phi Dương tươi cười nói:

- Sư tỷ, còn có việc gì cứ nói, ta tới giúp tỷ.

Tục ngữ nói.

Đưa tay không đánh người mặt cười.

Liễu Nhu nguýt hắn một cái, tức khí cũng tiêu tan, sau đó ngồi xuống, nói:

- Ngươi không phải bảo có chuyện muốn hỏi ta à?

- Đúng đúng!

Vân Phi Dương vội vàng nói chuyện chính.

- Sư tỷ, ta muốn hỏi thăm tin tức có quan hệ đến Mộc Linh Châu.

- Mộc Linh Châu?

Nói đến chính sự, vẻ tức giận trên mặt Liễu Nhu triệt để tiêu tan, nàng nâng cằm suy nghĩ một lúc, nói:

- Vật này đã ngàn năm không xuất thế.

Vân Phi Dương hỏi tiếp:

- Sư tỷ có biết lần cuối cùng xuất hiện ở nơi nào không?

Liễu Nhu lắc đầu:

- Sử sách cũng không có ghi lại.

- Cái này phiền phức.

Vân Phi Dương có chút nhức đầu.

Ngũ Hành Chi Linh còn kém Mộc thuộc tính, hiển nhiên, Mộc Linh Châu là lựa chọn tốt nhất, nhưng xuất hiện ở đâu cũng không biết, hoàn toàn không có manh mối đi tìm.

- Ta biết.

Nhưng vào lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm.

Vân Phi Dương cùng Liễu Nhu quay người nhìn lại thì thấy Lăng Sa La dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đi tới.

- Cô biết?

Vân Phi Dương đại hỉ.

Lăng Sa La không có để ý tới hắn, mà chỉ nói:

- Liễu tỷ tỷ, tỷ có Linh Khuẩn không?

- Có.

Liễu Nhu kéo tay nhỏ của nàng cười nói:

- Sa La muội muội, ta dẫn muội đi lấy.

- Nói rồi, hai người tiến vào mật thất.

Ách?

Vân Phi Dương có chút mộng.

xem ra Tiểu độc nữ này và Liễu Nhu quan hệ không tệ, hai người xưng hô tỷ muội rồi.

Luyện chế độc dược rất cần dược tài.

Hai năm qua, Lăng Sa La thường xuyên đến chỗ Liễu Nhu mượn dược tài, đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ đưa tới độc tài ly kỳ cổ quái.

Một tới hai đi.

Quan hệ hai người ngày càng thân cận.

Lăng Sa La lấy Linh Khuẩn rồi muốn rời đi, Vân Phi Dương vội vàng ngăn lại, hỏi:

- Cô biết tung tích Mộc Linh Châu?

Lăng Sa La cười nói:

- Ngươi cầu ta, ta cho ngươi biết.

Thật vất vả lắm mới có cơ hội, nàng tự nhiên muốn làm khó tên vô sỉ này một phen để hả giận.

- Cô…

Vân Phi Dương chỉ nàng, phẫn nộ nói:

- Tốt thôi!

Nói rồi trực tiếp ôm nàng lên quay qua nói với Liễu Nhu:

- Sư tỷ, ta còn có việc, hôm nào trò chuyện.

"A!"

Lăng Sa La vội vàng hét thảm.

Vân Phi Dương cười xấu xa nói:

- Cô không phải muốn ta cầu cô à, đi, hai ta về nhà cầu cho tốt nè!

- Vân Phi Dương, ngươi chớ làm loạn!

Lăng Sa La vốn còn muốn thừa nước đục thả câu, thấy hắn như thế thì không khỏi lúc này hô to.

- Ngàn năm trước, Mộc Linh Châu từng xuất hiện qua tại Nam Cương!

Advertisement
';
Advertisement