Điên.
Vân Phi Dương bị điên cmnr.
Đây là ý nghĩ trong lòng Lệnh Đạt Nhi và Thác Nhĩ Đồ, bởi vì một tiểu bối Kiếm Vương cũng dám ứng chiến với một Bán Đế cường giả Trưởng Tôn Kiếm Ma vừa sống lại!
Bọn họ không phải tu kiếm.
Sẽ không hiểu được người dùng kiếm đều có hành động quân tử, bọn họ quyết đấu với nhau không phải dùng thực lực để cân nhắc.
Trưởng Tôn Kiếm Ma tuyệt không vì mình có cảnh giới cao sẽ khi dễ Vân Phi Dương. Vân Phi Dương cũng sẽ không cho rằng mình có cảnh giới thấp thì không có tư cách chiến một trận với Trưởng Tôn Kiếm Ma.
Kiếm giả quân tử.
Trưởng Tôn Kiếm Ma tuyên chiến vì muốn trước thời điểm mình triệt để phai mờ có thể chiến một trận cùng cao đồ của Tứ Hải Kiếm Đế.
Không cầu thắng lợi, chỉ cầu thỏa nguyện ước!
Vân Phi Dương ứng chiến vì muốn nhìn một chút thiên tài kiếm đạo đứng đầu trăm năm trước kia như thế nào!
Tứ Hải Kiếm Đế không có ở đây.
Độc Cô Hành cũng không.
Nếu như bọn hắn biết khẳng định hối hận sẽ không thể quan chiến được, đây là một trận quyết đấu vượt qua trăm năm, hai kiếm đạo thiên tài tối cao nhất của hai thời đại đối quyết!
Thác Nhĩ Đồ, Lệnh Đạt Nhi, Chuột Đất núp phía xa xa, thậm chí giáo đồ Khống Thi Giáo đều đang nhìn hai người, nhưng bọn hắn cũng không phải xem với tư cách kiếm đạo.
Trên không Âm Sơn ngưng tụ kiếm ý nồng đậm.
Điều này do ba thanh kiếm của Trưởng Tôn Kiếm Ma và Hàn Thiên Kiếm gây nên.
Không có kiếm khí lộng lẫy.
Không có khí tràng chấn nhiếp nhân tâm.
Nhưng loại kiếm ý này trong lúc vô hình để võ giả tu luyện kiếm đạo nổi lòng tôn kính.
- Vân Phi Dương.
Trưởng Tôn Kiếm Ma nói:
- Thời gian của ta không nhiều, chỉ xuất một kiếm.
- Tới đi.
Vân Phi Dương nhắm mắt lại đáp.
- Hửm?
Trưởng Tôn Kiếm Ma ngạc nhiên.
- Chẳng lẽ tên này đã đạt đến cảnh giới trong mắt không kiếm?
Không hổ là đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế.
Huyết dịch Trưởng Tôn Kiếm Ma đã khô cạn, nếu không giờ phút này hắn sẽ nhiệt huyết sôi trào.
Kiếm đạo ngàn vạn, thiên tài tu luyện kiếm đạo đều có lý giải riêng của chính mình đối với Kiếm, cho nên mỗi lần giao chiến tương đương với việc đối mặt với một loại kiếm đạo chưa từng biết đến.
Trưởng Tôn Kiếm Ma lúc còn sống từng muốn bước vào đại lục, tìm kiếm một trận chiến với kiếm khách đương thời, đáng tiếc cuối cùng không thể toại nguyện.
Không nghĩ tới.
Sau khi chết trăm năm bị luyện chế thành thây khô, một phách còn tồn tại được kích phát, ứng chiến thiên tài kiếm đạo hiện tại của đại lục.
"Xoát!"
Trưởng Tôn Kiếm Ma điểm một chỉ, Trảm Tình kiếm xẹt qua hư không kéo ra một đạo Tử sắc lưu quang.
"Xoát!"
Đoạn Tình kiếm theo sát phía sau.
"Xoát!"
Vong Tình Kiếm cũng vạch ra một đạo lưu quang. Trong khoảnh khắc, ba đạo kiếm khí dung hợp cùng nhau, ba thanh kiếm dần hòa làm một thể.
- Tuyệt Tình.
- Đoạn Tình.
- Vong Tình.
Trưởng Tôn Kiếm Ma bước tới trước một bước, nỉ non:
- Người sống một đời, chỉ cầu thuận tự nhiên, làm người vô tình đâu có niềm vui thú gì...
- Vân Phi Dương!
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt trống rỗng lóe ra kiếm khí quang mang sắc bén, quát:
- Tiếp chiêu!
"Vù vù —— "
Tam kiếm hòa làm một thể nháy mắt hóa thành kiếm võng to lớn, nhưng không có kiếm khí, thậm chí không dẫn động phong lưu, cho người ta cảm giác cực kỳ bình thản.
- Thật mạnh!
Vân Phi Dương tuy nhiên nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được cỗ kiếm ý mãnh liệt kia, không hổ là kiếm đạo thiên tài sư tôn khen ngợi.
Nếu như không vẫn lạc, đừng nói siêu việt Tứ Hải Kiếm Đế, dù trèo lên đỉnh Thần Giới lĩnh hội kiếm đạo, nhất định sẽ để rất nhiều kiếm đạo đại sư nhận thất bại.
Nhân loại.
Thật sự là một tộc quần kỳ quái.
Rõ ràng yếu đến đáng thương, nhưng sẽ xuất hiện một số thiên tài khiến người ta khó có thể tưởng tượng!
Vân Phi Dương cảm khái không thôi.
Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt.
Hết lần này tới lần khác.
Trưởng Tôn Kiếm Ma thi triển một kiếm này tuy khí thế không tệ, nhưng cũng không rung động, điều này khiến Lệnh Đạt Nhi và Thác Nhĩ Đồ cho rằng, đối phương đang cố ý nhẹ tay cho Vân Phi Dương?
Nhường?
Đây là sự nhục nhã trong một cuộc đấu kiếm, nhất là giữa những đệ nhất thiên tài kiếm đạo với nhau!
Trưởng Tôn Kiếm Ma thi triển một kiếm mạnh nhất của hắn lúc gần lìa xa cõi đời mới lĩnh ngộ ra được tinh túy của Vô Tình Kiếm Đạo.
Người đều đã chết.
Còn có ai có thể vô tình!
"Hưu —— "
Vô Tình kiếm khí cuốn tới, không có bất kỳ ba động gì, chỉ có thể nghe được kiếm khí rít gào.
Vân Phi Dương đứng tại chỗ, vẫn chưa động, trán đã xuất mồ hôi hột, tay phải đang nắm chặt Hàn Thiên Kiếm khẽ run rẩy.
Nếu Tứ Hải Kiếm Đế ở hiện trường, có thể sẽ kết luận được, trước mặt một kiếm này của Trưởng Tôn Kiếm Ma, đồ nhi mình rơi vào thế bị động tuyệt đối, có lẽ không đỡ nổi.
Không sai.
Vân Phi Dương tiếp không nổi.
Cũng không phải vì một kiếm này của Trưởng Tôn Kiếm Ma rất mạnh, mà vì đối với kiếm lĩnh ngộ kiếm đạo, hắn thua.
- Tên này muốn chết!
Thác Nhĩ Đồ tuy không nhìn ra kiếm ý ẩn chứa bên trong, nhưng theo tình thế mà xem, một khi Vân Phi Dương bị cự kiếm đánh trúng, chắc chắc thân tử đạo tiêu.
- Đáng giận!
Lệnh Đạt Nhi phẫn nộ không thôi.
Dạng thiên tài như Vân Phi Dương cực kỳ hiếm thấy, nếu dùng thi thể hắn để luyện chế thây khô tuyệt sẽ không yếu hơn Trưởng Tôn Kiếm Ma, nếu bị một kiếm kia trảm nát, thực quá đáng tiếc!
Kiếm chiêu do Bán Đế thi triển.
Hắn không có can đảm đi lên quấy nhiễu, chỉ có thể giận dữ quan sát.
- Thắng bại đã định.
Chuột Đất lắc đầu, nói:
- Đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục từ nay trở thành lịch sử.
Không ai cho rằng Vân Phi Dương có thể chuyển bại thành thắng trong cục diện này, bởi vì đây là thực lực tuyệt đối áp chế.
- Ta nhận thua.
Vào lúc này, Vân Phi Dương tra Hàn Thiên Kiếm vào vỏ.
Từ bỏ.
Đối mặt một kiếm này của Trưởng Tôn Kiếm Ma. Hắn hoàn toàn không có bất kỳ phương pháp gì để hóa giải, thậm chí còn bị rung động thật sâu.
Bên trong kiếm khí không có bất cứ ba động gì, bên trong lạnh lùng bộc lộ vô tình, có thể lĩnh ngộ ra kiếm cảnh loại này, Trưởng Tôn Kiếm Ma thật sự rất cừ, đáng tiếc trời cao đố kỵ anh tài, chết quá sớm.
Nếu không phải thế.
Vạn Thế Đại Lục sẽ không chỉ thêm một tên Kiếm Đế đơn giản như vậy đâu!
Chết là nhất định.
Loại kiếm khí không có chút tình cảm nào này quả thực quá cực đoan, không nói nhân loại khó có thể chịu đựng, đổi lại là Thần, chỉ sợ cũng phải điên mất.
Vân Phi Dương.
Thần Giới Chiến Thần đứng đầu.
Một vạn ba ngàn năm qua, đánh nhau không có 1 vạn cũng có 8000 trận, dù thắng hay thua, hắn chưa bao giờ chủ động nhận thua, càng không phải nói đến việc thua tâm phục khẩu phục!
Trưởng Tôn Kiếm Ma này lại làm được điểm này.
"Oanh!"
Vào lúc này, kiếm khí to lớn chầm chậm tiến lên bỗng nhiên vỡ nát, tam kiếm bay vào vỏ kiếm, Trưởng Tôn Kiếm Ma chắp tay nói:
- Đa tạ.
Câu nói này phát ra xong.
Tay hắn rủ xuống, mất đi ý thức.
Kiếm đạo thiên kiêu chi tử trăm năm trước thi triển một kiếm mạnh nhất trong đời mình, một phách cuối cùng rốt cục tán đi. Khóe môi hắn nhếch lên mỉm cười, bởi vì trước khi chết còn có thể thi triển ra một kiếm mạnh nhất.
Đời này không còn tiếc nuối!
"Khặc khặc kiệt."
Ý thức được Trưởng Tôn Kiếm Ma đã thật sự mất ý thức, Lệnh Đạt Nhi âm u cười một tiếng, chợt đánh ra kết ấn, rất nhanh câu thông thi thể, quát to:
- Giết chết hắn!
"Keng!"
Đoạn Tình kiếm xuất ra khỏi vỏ.
Lúc này.
Hắn đã không còn là kiếm đạo thiên tài kinh diễm tuyệt luân trăm năm trước nữa, mà chỉ là một cổ thi thể không có tư duy, không có cảm giác đau.
- Hạng người kinh diễm tuyệt luân dùng một đời lĩnh hội kiếm đạo như thế cần được thế nhân tôn trọng.
Vân Phi Dương nắm chặt đầu quyền phát ra thanh âm trầm thấp, quát:
- Lại bị luyện chế thành thây khô...
- Trưởng Tôn Kiếm Ma.
Hắn đột nhiên vung tay lên, quát:
- Nếu như đây là vận mệnh của ngươi, như vậy, người chi phối vận mệnh của ngươi sau khi chết chính là Vân Phi Dương ta, người khác không xứng!
"Hô"
Trên bầu trời bỗng nhiên cuốn lên cuồng phong.
Một cỗ khí tức khủng bố âm trầm tràn ngập, bọn người Lệnh Đạt Nhi kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn liền thấy một đại chung mang theo Âm Sát chi khí nồng đậm đang ầm vang áp xuống.
"Bành bành bành!"
Trong bùn đất Âm Sơn, thây khô bị phong ấn không có Khống Thi giả thao túng nhao nhao trồi ra, sau đó quỳ trên mặt đất phảng phất như cúng bái Luyện Hồn Chung!