Sư Đệ Hồ Ly "Trà Xanh" Của Ta Lòi Đuôi Rồi

1

"Cái đuôi của ngươi trông xù bông mềm mềm thật, để ta kiểm tra!"

Ta cười ngoan hiền vuốt ve cái đuôi đỏ rực bông xù của Lục Xuyên, bàn tay nhỏ bé đột ngột nắm thật chặt.

Lục Xuyên giật nảy người, cả đôi tai trên đỉnh đầu cũng dựng đứng lên.

Hắn run rẩy không dám động đậy, mắt ngấn lệ.

"Sư tỷ, đừng nắm đuôi ta như vậy..."

Ta nheo mắt tiến lại gần nhìn.

Đôi mắt hắn trong vắt màu hổ phách.

Ta thở dài giả vờ buông lỏng tay ra, chưa để Lục Xuyên kịp hoàn hồn, lại cười ha hả túm lấy tai hắn.

Đôi tai mềm mại, ta không nhịn được cắn một cái.

Đầu tai nhọn của hắn có một chùm lông nhỏ, run run.

Lục Xuyên không dám nói gì, chỉ òa một tiếng bật khóc lớn.

"Hứ, mới vậy mà khóc rồi, không được khóc! Còn khóc nữa thì ta sẽ..."

"Con sẽ làm gì! Thẩm Dư, còn không mau buông sư đệ con ra!"

Một vị tiên nhân dáng người cao thẳng như tùng bách búng ngón tay đẩy bàn tay tội lỗi của ta ra.

Ta hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn Lục Xuyên, cảnh cáo hắn không được lắm mồm.

2

Ta tên là Thẩm Dư, là một đứa trẻ mồ côi.

Sư tôn ta là người tốt bụng, ông ấy nhặt được ta ở chân núi.

Ông ấy đặt tên ta là "Thẩm Dư", theo họ của ông ấy, ý nghĩa xinh đẹp và hiền hòa.

Đáng tiếc là đã làm ông ấy thất vọng rồi, đẹp thì đẹp thật, nhưng tính cách chỉ có thể gọi là "ác bá".

Ngày nào ta cũng bắt cá chơi chim ở Thiên Linh tông, quậy phá đến mức gà chó không yên.

Sư tôn đau đầu, tự trách mình không dạy dỗ ta tốt, suy đi nghĩ lại, cho rằng là do ta thiếu một người bạn cùng tuổi để chơi.

Ta đã nói rồi, ông ấy là người tốt bụng mà.

Ông ấy lại nhặt về một thú nhân hồ ly về.

Lúc này ông ấy đang dạy dỗ ta vì con hồ ly đó.

"Sư... sư tôn, sư tỷ chỉ đùa giỡn với đệ tử thôi, xin ngài đừng trách phạt sư tỷ."

Lục Xuyên cúi đầu, tai cũng rũ xuống.

Hắn hơi nghiêng người, để tiện cho sư tôn dễ nhìn thấy cái đuôi lông xù rối bù hơn.

Sư tôn làu bàu khen Lục Xuyên ngoan ngoãn, còn với ta thì lại hận rèn sắt không thành thép.

Trước khi rời đi, sư tôn âu yếm xoa đầu Lục Xuyên.

Lục Xuyên ngượng ngùng cười.

Lúc đó ta không hiểu, đến khi lớn lên ta mới giận dữ mắng hắn là con hồ ly trà xanh.

Lúc đi ngang qua hắn, ta lại thúc vào người hắn một cái, hắn lập tức lại chảy nước mắt.

Sư tôn tức giận búng nhẹ vào trán ta.

3

"Bé ngoan à, đã lâu lắm chúng ta không tâm sự rồi." Sư tôn cười híp mắt: "Mấy hôm trước vi sư mang về món bánh ngọt con thích nhất từ nhân gian này, con nếm thử đi."

Hì hì, ta biết sư tôn vẫn yêu thương ta nhất mà.

"Bé ngoan à, làm tiểu bá vương của Thiên Linh tông có vui không?"

Này còn phải hỏi sao. Ta nhét bánh đầy miệng, gật gật đầu.

"Vậy nếu vi sư nói với con rằng, một ngày nào đó con sẽ phải trả giá cho những hành vi bá đạo của mình thì sao?"

"Chậc, vi sư nhìn khí chất và phong thái của Lục Xuyên là biết nó chắc chắn là nam chính rồi. Còn nhìn con đi, haiz, thôi không nói nữa, xưng bá làm vương, ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, chắc chắn là nữ phụ độc ác."

Ta không hiểu, tò mò hỏi: "Sư tôn, nữ phụ độc ác là gì ạ?"

Nghe có vẻ oai phong quá.

Sư tôn lau vụn bánh ở khóe miệng cho ta: "Là những người tương lai sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

Ta lập tức xịu mặt, nghe không vui chút nào.

"Bé ngoan, nghe lời vi sư, vi sư từng trải nhiều, nhất định không lừa con đâu. Chúng ta thừa dịp nữ chính còn chưa xuất hiện, ra tay trước chiếm lợi thế, tóm lấy Lục Xuyên!"

Ta lắc đầu, ngón tay mập mạp ngắn ngủn chọc cho phần bánh còn lại nát bét.

Một bên khóe miệng nhếch lên, một bên mắt híp lại.

Sư tôn rùng mình, ông ấy biết đây là biểu cảm khi ta sắp làm chuyện xấu.

"Con mới không thích con hồ ly thối chỉ biết khóc đó. Nếu nói tương lai con sẽ rất thảm thì bây giờ không thu thêm chút lãi sao được."

Advertisement
';
Advertisement