Đêm xuống.
Cùng với tiếng thở dài thảm thiết trong rét buốt trước cửa, ta chuẩn bị vào giấc mộng.
Ta bị tiếng đánh nhau đánh thức.
Ta rất khó chịu khi bị đánh thức, càu nhàu: "Ồn ào gì thế, sáng mai ta còn phải dậy sớm luyện đan, có để người ta nghỉ ngơi không..."
Một móng vuốt sắc nhọn hướng về phía ta.
Ta hét lên rồi lấy đan đỉnh liên tục đập qua.
"Rắc rắc", ta biết tay này chắc là gãy rồi.
"Ngươi muốn chết!"
Kiếm của Lục Xuyên đ.â.m trúng tim kẻ đó, hắn ta lập tức ngã xuống bất động.
Người này chính là tên tà tu gần đây khiến mọi người hoang mang.
Trong phòng không thắp nến, Lục Xuyên ẩn mình trong bóng tối, chỉ có đôi mắt lấp lánh ánh sáng u ám.
Ta vẫn còn sợ hãi, vừa định đi rót ly nước để bình tĩnh lại, đột nhiên bị Lục Xuyên ôm vào lòng.
Cằm hắn gác lên vai ta, thân thể áp sát vào ta.
Hắn không còn giống như lúc nhỏ nữa, thân thể cứng rắn khiến tai ta đỏ bừng.
Lục Xuyên dường như đang run rẩy.
"Này, không phải ngươi đang sợ đấy chứ."
11
Ta nhớ lại một chuyện mấy năm trước.
Năm tám tuổi, sau khi ta và Lục Xuyên cùng các sư huynh muội khác lạc đường trên núi, rơi vào bẫy.
Lục Xuyên chu đáo gỡ lá khô trên đầu ta.
"Chẳng lẽ ta đắc tội với ai, bị người ta nguyền rủa hãm hại!" Ta ngồi xếp bằng, trầm ngâm suy nghĩ.
Tuy bình thường tu luyện ta hay lười biếng, nhưng cũng không đến mức gà đến nỗi đạp phải bẫy chứ.
"Sư tỷ, tỷ đã đắc tội với cả tông môn rồi. Nhưng mọi người đều tốt bụng như vậy, sư tỷ lại đáng yêu như thế, làm sao có thể có người nguyền rủa tỷ được chứ." Lục Xuyên yếu ớt nói.
Ta trừng mắt nhìn hắn, tức giận cắn vào đuôi hắn: "Nhiều chuyện!"
Hắn nghẹn ngào khóc òa lên nức nở.
Các sư tỷ nói, nhân gian có câu "nữ nhân được tạo ra từ nước", ta muốn nói, hồ ly mới đúng là được tạo ra từ nước đấy.
Thôi, không tính toán với hắn nữa, dù sao ta cũng là sư tỷ mà.
Ta thô lỗ dùng tay áo lau nước mắt cho hắn.
Đột nhiên đồng tử hắn co lại, thân thể run rẩy: "Sư tỷ, có dã thú đang đến gần."
Mấy con sói xám chảy nước miếng, đứng trên bẫy nhìn chúng ta chằm chằm.
Lục Xuyên sợ đến không dám ngẩng đầu, chỉ trốn sau lưng ta.
Hồ ly sợ sói, đó là lẽ thường tình.
Ô ô, nhưng người cũng sợ sói mà.
Ta là đan tu, chẳng lẽ ta có thể dùng đan đỉnh để g.i.ế.c sói sao!
Sự thật chứng minh là thật sự có thể.
Đồ sư tôn tặng quả là tốt. Đập trúng phóc.
Ta vừa thở phào một cái, một con sói xám chưa ngất hẳn lao thẳng về phía Lục Xuyên.
Sau này nghĩ lại, ta cũng không biết tại sao mình lại thay hắn đỡ cú này.
Thôi, ai bảo ta là sư tỷ của hắn chứ.
Chỉ có ta mới được bắt nạt hắn.
Sư tôn vội vàng đến, cứu hai đứa xui xẻo bọn ta.
"Sư tôn, bé ngoan của ngài suýt thì không thể phụng dưỡng ngài nữa hu hu hu!" Ta nằm trên người sư tôn, y phục trắng tinh tế của người rất nhanh đã bị ta làm bẩn.
"Sư tỷ, xin lỗi, xin lỗi..." Lục Xuyên khóc to hơn người bị thươngllà ta, còn đưa đan dược trên người cho ta.
Rõ ràng đây là viên Khai Hoài Đại Tiếu Hoàn do ta luyện, tên nhóc này có phải cố ý không!
Sư tôn đau đầu, mỗi tay ôm một đứa vác về.
Sau ngày đó, Lục Xuyên tu luyện càng chăm chỉ.
Về sau mỗi lần đi rèn luyện, cũng luôn đeo kiếm đi cùng ta.
Có tên đánh thuê miễn phí, sao không vui cho được chứ?
12
Suy nghĩ quay về.
Nhìn kỹ lại, móng vuốt của tên tà tu này thật sự hơi giống móng sói của mấy con sói năm đó.
"Đã lớn thế này rồi, còn sợ thành như vậy." Ta qua loa vỗ lưng hắn.
Nể mặt chúng ta từng là đồng môn, an ủi ngươi một chút vậy.
Hắn chắc chắn là nhớ lại chuyện năm xưa suýt bỏ mạng trong miệng sói nên mới sợ như vậy.
Ừm, chắc chắn là thế.
"Ừm. Sợ lắm."
Ta đá đá thanh kiếm dưới đất: "Tên tà tu còn chưa kêu sợ, ngươi là kẻ một kiếm g.i.ế.c hắn lại kêu sợ?"