Sư Đệ Hồ Ly "Trà Xanh" Của Ta Lòi Đuôi Rồi

Hôm nay đã là lần thứ năm Lục Xuyên trèo cửa sổ vào phòng ta. Ta giận dữ: "Ngươi lại làm bẩn bàn của ta rồi!"

Lục Xuyên gãi gãi mũi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh.

"Sư tôn bảo đừng tự trách mình quá, ngài ấy không trách tỷ nữa đâu, sao mắt tỷ đỏ thế..."

Ta dịch người ngồi ra xa hắn.

"Có phải những ngày qua ta đã nói gì khiến tỷ buồn không? Tỷ về được bình an là tốt rồi, tỷ tự giam mình mấy ngày không ăn không uống, cứ thế này thì sức khỏe sẽ không chịu nổi đâu. Quầng thâm dưới mắt tỷ lộ ra luôn rồi kìa." Đôi đồng tử vàng của Lục Xuyên lấp lánh ánh sáng.

Hở, Lục Xuyên đang nói gì vậy?

Quyển tiểu thuyết này cuốn quá, bảo sao sư tôn giấu kỹ không cho ta xem.

Ta mơ màng nhai hạt dưa.

Lục Xuyên lao tới giật lấy sách của ta, tay hắn run lên, bìa sách rơi xuống. Nhìn thấy nội dung bên trong, tay hắn lại run một lần nữa.

"Tỷ... tỷ... tỷ không phải đang khóc vì sư tôn trách phạt hả." Hắn ngượng ngùng đến mức nói không nên lời.

Ta bình thản nhặt bìa sách và sách dưới đất lên, sau đó đuổi hắn ra khỏi phòng.

Khi sư tôn hốt hoảng chạy tới, chỉ thấy Lục Xuyên đứng ngẩn người trước cửa với khuôn mặt đỏ bừng.

"Sư tôn, ngài về kiểm tra kệ sách đi, kẻo thiếu mất quyển kinh điển tuyệt thế nào đó."

"Sư muội, sau này mua sách cấm cho sư tôn, nhớ chú ý chừng mực nhé."

Tần Tư Ngôn không hiểu, nhưng vẫn kiên định gật đầu.

Ta cũng không hiểu, ta chỉ đọc sách đến quên ăn quên ngủ, sao Lục Xuyên lại có vẻ như ta sắp c.h.ế.t đến nơi vậy.

20

Ta lại tìm được cách bắt nạt Lục Xuyên rồi.

Ta bắt đầu theo sát bên hắn mỗi ngày, đọc những quyển sách quý trong bộ sưu tập của sư tôn. Hắn từ xấu hổ chuyển dần thành chai lì, cuối cùng lại trở nên hứng thú bàn luận, chỉ mất có hai ngày!

Chán quá, lại mất đi một cách bắt nạt Lục Xuyên rồi.

"Hôm nay đọc gì vậy, ồ, 'Đào hôn 81 ngày: xin Hồ yêu đại nhân buông tha'." Lục Xuyên khẽ cười lật trang sách.

Ta thấy mình thật vô vị. Mắt lướt qua cảnh nhân vật chính biến thành hồ ly trong sách, chợt nhớ ra điều gì đó.

Ta nổi giận.

Bảo sao ta cứ cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.

"Tên nhóc ngươi có phải có thể tùy ý biến thành hồ ly không, ta biết ngay viên đan dược năm đó không có vấn đề gì! Ngươi cố tình biến thành hồ ly đột nhập khuê phòng của ta, có ý đồ gì! Sư tôn, đệ tử bị oan ức bao nhiêu năm, cuối cùng đã minh oan được rồi!"

Giọng nói vang dội của ta thu hút sự chú ý của các sư huynh đệ khác. Lục Xuyên căng thẳng bịt miệng ta lại, kéo ta đến chỗ không người.

"Ây dô ây dô, chột dạ rồi phải không." Ta cười khẩy.

Lục Xuyên vân vê một lọn tóc của ta trong tay: "Vì sao ta biến thành hồ ly, tỷ không biết sao?"

"Chẳng phải vì ta thích người nào đó, mà người nào đó lại thích thân mình lông xù của ta nhất, ta chỉ là chiều theo sở thích của người ấy thôi."

Ta há hốc miệng, không biết nói gì.

Lục Xuyên để lộ tai và đuôi ra.

"Tỷ tỷ không thích đuôi của ta sao? Không thích tai ta sao? Đuôi và tai đều là của Lục Xuyên, tỷ thích đuôi và tai, có gì khác với việc Thẩm Dư thích Lục Xuyên chứ?"

Ta bị hắn xoay như chong chóng.

Thật có lý, không thể bác bỏ.

Ta đẩy hắn, nhưng không đẩy nổi. Tức quá đi.

Lớn rồi ghê nhỉ, không thể bắt nạt như hồi nhỏ nữa rồi.

Ta không khống chế được lực đạo, túm lấy đuôi hắn.

Lục Xuyên phát ra tiếng rên trầm thấp, yết hầu trượt lên trượt xuống: "Nhẹ chút, tỷ muốn bẻ gãy nó sao?"

21

Ta lại xách tay nải bỏ trốn rồi.

Ta có chút không chịu nổi thế công của tên hồ ly này, mỗi lần tim đều đập thình thịch.

Cứ thế này sớm muộn gì cũng bị bệnh tim mất.

Xin lỗi sư tôn, bé ngoan lại không thể phụng dưỡng ngài đến già được rồi.

Ta luyến tiếc nhìn tấm biển Thiên Linh tông. Nhưng ta cười không nổi, lần này ta còn chưa xuống được một bậc thang núi đã bị bắt về rồi.

Advertisement
';
Advertisement