Đúng lúc này, Chiêm Khánh Nhân đáp: “Dương Bách Xuyên, Dương điên, không cần dọa tôi, người cậu giết là Đinh Thiện của Thần Tông và Mộc Thiên Thành của Thanh Thành. Ừm, đứng thứ tám, thứ chín trong Thập Đại Yêu Nghiệt. Nếu cậu đi khoe khoang trước mặt người bình thường, có lẽ còn có chút hiệu quả, nhưng tôi muốn nói người mà cậu giết ấy, trong mắt Chiêm Khánh Nhân tôi là rác rưởi, chỉ một đòn của tôi là chết cả lũ.
Vậy nên đúng là tôi không sợ, đừng nói ở địa bàn Vân Môn cậu, dù ở bất cứ nơi nào tôi cũng thấy cậu chướng mắt rồi đánh cậu. Hơn nữa, khuyên cậu sau này học thêm lễ nghi tông môn, có biết rất mất mặt không? Cậu là người đứng đầu một tông môn, động cái là đánh đánh giết giết, cậu nghĩ cậu trâu bò lắm sao? Giết gần trăm Tiên Thiên, thêm cả biệt danh Dương điên là vô địch ư?
Trên thực tế, thực sự cậu rất đặc biệt, không giống như các võ cổ giả bình thường, nhưng trong mắt tôi cũng chỉ thế, chân nguyên trong cơ thể cao hơn cảnh giới năm lần, đây là lợi thế của cậu, nhưng đôi khi không phải chân nguyên khổng lồ là vô địch đâu.
Ngoài ra, lời này chắc chắn cậu không thích nghe, trong mắt Chiêm Khánh Nhân tôi, cậu không tư cách uy hiếp người khác. Cho đến bây giờ, tôi luôn là người uy hiếp người khác, nhớ kỹ, sau này nói chuyện phải khiêm nhường chút, nếu không…”
“Nếu không thì sao?” Dương Bách Xuyên cười cười, cắt ngang Chiêm Khánh Nhân. Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên cũng rất kinh ngạc, yêu nghiệt Côn Luân nhìn như mấy chàng thư sinh, tướng mạo khiến anh hơi ghen tị này không chỉ có bề ngoài đẹp mà mắt cũng tinh tường không kém. Chuyện chân khí trong cơ thể anh nhiều hơn người khác này, Chiêm Khánh Nhân là người đầu tiên phát hiện, chỉ bằng chuyện này đã biết thằng nhóc này cũng không đơn giản.
Hơn nữa từng câu anh ta nói đều dịu dàng mang ý cười, nhưng từng chữ từng chữ đều khiến lòng Dương Bách Xuyên khó chịu, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể nổi giận. Đúng là người ta đến tận Vân Môn bái thiếp, trên danh nghĩa là khách, lại là thế gia vọng tộc, truyền ra sẽ tạo ảnh hưởng xấu.
Ngược lại anh đường đường là môn chủ Vân Môn, bị Chiêm Khánh Nhân khiển trách nhưng lại có cảm giác không thể phản bác, cực kì bực bội.
Nghe thấy lời uy hiếp cuối cùng của Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà ngắt lời anh ta.
Chiêm Khánh Nhân vẫn cười nhìn Dương Bách Xuyên, từ từ nói: “Nếu không… Sẽ chịu thiệt.”
“Có chịu thiệt hay không, phải thử mới biết được, có dám thử không?” Dương Bách Xuyên nheo mắt, nói.
“Lần này xuống núi, đến Vân Môn cậu có hai việc chính, thứ nhất bái phỏng đại trưởng lão Vân Môn, thứ hai… xin Dương ma chỉ điểm, cầu còn không được.” Khí tức hiếu chiến từ trong xương tủy của Chiêm Khánh Nhân bùng lên.
“Được thôi, sau thôn có một ngọn núi, đại trưởng lão nhà ta ở trên núi, hai việc của anh xử lí cùng lúc luôn, mời!” Dương Bách Xuyên biết có một số việc nên đến thì phải đến, không bằng thuận theo tự nhiên, nếu Tửu Tiên lão đầu thật sự là người Côn Luân, sư môn người ta tìm tới là chuyện bình thường. Anh muốn giữ Tửu Tiên lão đầu lại cũng chỉ có thể giữ lại nhất thời, không giữ được một Côn Luân. Dứt khoát đưa Chiêm Khánh Nhân đi gặp Tửu Tiên lão đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!