Còn chưa tới bí địa chân chính mà anh đã thu hoạch được một khoản.
Linh dược tích lũy không biết bao nhiêu năm ở vùng đất lưỡng cực đều bị anh đào bới, bóng dáng lả lơi của anh xuyên qua băng hàn và dung nham cực nóng để lại ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người.
Lăng Hư Tử thấy Dương Bách Xuyên đi ra khỏi con đường nhỏ thì bất giác nói: "Đúng là Dương điên phong hoa tuyệt đại! Khó lường mà!"
"Hoàn toàn chính xác, xem ra kẻ này mới là người đứng đầu Hư Cảnh." Vô Ưu lão hòa thượng lão hòa thượng cảm thán.
"Ai nói không phải chứ, người có thể nhàn nhã dạo chơi ở vùng đất lưỡng cực, các thời kỳ giới võ cổ vẫn chưa có ai làm được. Dương Bách Xuyên chính là người đứng đầu Hư Cảnh." Diệu Âm cũng thổn thức.
Cuộc đối thoại của ba người vừa khéo bị Dương Bách Xuyên nghe thấy, anh nhếch miệng cười bảo: "Ba vị đang tâng bốc tôi quá mức rồi đấy, tôi cũng chỉ có đột phá trong lưỡng cực nên mới dám càn rỡ như vậy một trận, chư vị xem hiệu quả đi."
Dương Bách Xuyên vừa nói vậy, Lăng Hư Tử ngẩn người, nhìn về phía người Dương Bách Xuyên, quả nhiên giờ phút này giới tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt tới đỉnh phong đại viên mãn Tiên Thiên tầng chín.
Mà ba người Mộc Đạo Nhiên, lão Lạt Ma và Đinh Trường Phong sau khi nghe thấy thì đồng tử co lại. Ba người bọn họ biết kể từ bây giờ e rằng người có thể giết Dương Bách Xuyên chỉ có lão tổ các nhà.
Không giết kẻ này sẽ là mối họa lớn trong lòng tất cả tông môn sau này.
Ba người Mộc Đạo Nhiên liếc nhau, đều nhìn thấy sát ý trong mắt đối phương, nghĩ đến sau khi tiến vào bí địa xong tụ hợp lão tổ tất cả các nhà, chuyện đầu tiên cần làm chính là giết Dương Bách Xuyên.
Sau khi tán gẫu vài câu với mấy người Lăng Hư Tử, Diệu Âm sư thái đột ngột lên tiếng: "Dương đạo hữu, bà già này có một chuyện muốn nhờ, vẫn mong đạo hữu có thể nhận lời."
Trong khi nói chuyện Diệu Âm sư thái trịnh trọng ôm quyền hành lễ với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên vội vàng bảo: "Diệu m sư thái quá nghiêm trọng rồi, không được, mau mau đứng lên, có chuyện gì người cứ việc căn dặn. Nói đến cùng các vị đều là lão tiền bối, chỉ cần tôi có thể làm được thì tuyệt đối không chối từ." Ấn tượng của Dương Bách Xuyên về Diệu m sư thái không tệ lắm, bất kể là lúc trước khi Miêu Mậu Thiên làm khó mình, hay là từ quan hệ với Mai Thi Dĩnh, anh cũng tôn trọng Diệu m sư thái.
Diệu Âm sư thái nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì vẻ mặt vui mừng bảo: "Cảm ơn Dương đạo hữu, là thế này, Diệu m tôi cả đời chỉ nhận một đồ đệ, đáng tiếc vài năm trước nó luyện công mắc sai lầm mà tọa hóa, để lại cho bà già này một đồ tôn đáng thương là Mai Thi Dĩnh.
Đứa bé Dĩnh Nhi này trời sinh số khổ, trong cơ thể có sức mạnh bá đạo khác thường bẩm sinh, theo tu vi của Dĩnh Nhi gia tăng, sức mạnh trong cơ thể nó cắn trả càng ngày càng mạnh, mà linh dược trong băng hàn đúng lúc có thể đè ép cắn trả trong cơ thể của Dĩnh Nhi.
Nhưng cậu cũng thấy gốc bà già này đào vừa rồi năm tuổi quá thấp, vì vậy... Bà già này muốn xin một cây linh dược nghìn năm từ tay Dương đạo hữu. Đương nhiên bà già này không lấy không, có thể dùng tinh thạch Tiên Thiên và những thiên tài địa bảo khác trao đổi, kính xin Dương đạo hữu thành toàn." Diệu Âm sư thái nói xong lại hành lễ với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên sững sờ, trong lòng vui mừng vì Mai Thi Dĩnh có một sư tổ như vậy, đồng thời biết xem ra Mai Thi Dĩnh không nói với Diệu Âm sư thái chuyện đi tìm mình hôm đó.
Lần nào mạo hiểm tiến vào trong băng hàn kỳ thật phần lớn là vì chữa trị vấn đề huyết mạch Thần Phượng cho Mai Thi Dĩnh. Dương Bách Xuyên và Diệu m sư thái đều có chung một mục đích, nhìn ánh mắt chờ đợi của Diệu m sư thái, Dương Bách Xuyên nói thật:
"Có lẽ sư thái người vẫn chưa biết, tôi và Mai Thi Dĩnh có quan hệ sâu xa, có thể nói hôm nay mạo hiểm tiến vào trong băng hàn đào cỏ Huyền Băng là để chữa bệnh cho Mai Thi Dĩnh. Xin sư thái yên tâm, nhất định tôi sẽ giải quyết vấn đề trong cơ thể Mai Thi Dĩnh."
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!